Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 417
Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:38:09
Lượt xem: 3
Rõ ràng đã nói sẽ đối xử tốt với hắn, nhưng lại hết lần này đến lần khác chọc cho hắn tức giận đến mức bỏ đi.
Thật ra không phải nàng muốn đuổi theo hắn, cũng không phải giới hạn của nàng quá rộng, mà là bản thân hắn đang từ bỏ ranh giới cuối cùng của mình.
Mạng sống đối với Cố Vọng không là gì cả, lại bởi vì một người như vậy khiến cho hắn đột nhiên cảm thấy muốn sống lâu hơn một chút.
Trải qua hai kiếp, hắn cũng chưa từng muốn thứ gì đó, ngay cả ở lại Vô Trần Sơn cũng chỉ vì báo đáp ân tình của Vô Khuynh trưởng lão đã cứu hắn đời trước.
Nước trong Tẩy Linh Trì đã sớm không còn tác dụng với hắn, chẳng qua chỉ làm tăng thêm thống khổ mà thôi, những thứ hắn làm chỉ là muốn làm Vô Khuynh trưởng lão yên tâm.
Bọn họ không phải muốn hắn gia nhập Phật môn mà chỉ sợ hắn nhập ma, gây hại cho bá tánh, bọn họ đang sợ hắn, cho nên Cố Vọng không ngại để bọn họ cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Chỉ có một mình Cố Vọng biết, tội ác mà hắn đã tạo ra e rằng cả rừng hoa đào cũng không thể áp chế được.
Nhưng lời trưởng lão để lại cũng đúng.
Bản thân hắn có nhớ nhung.
Nhiều thêm một thứ đáng sợ.
Khanh Linh là người đầu tiên, bất kể nàng từ nơi nào đến, hoặc là sau này nàng muốn đi đâu, chỉ cần hắn không buông bỏ, hắn chỉ có thể giữ lại trong này.
Trời hắn cũng đã từng hủy diệt.
Giữ một người, chẳng lẽ hắn còn không giữ được sao?
Khanh Linh thấy người này lại đang thất thần, bèn chọc nhẹ vào ngón tay hắn: “Cố Vọng.”
“Hửm?”
Khanh Linh chỉ vào mắt hắn: “Sao ngươi không biến lại?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/417.html.]
“Nước của Tẩy Linh Trì đau lắm.” Giọng hắn trầm thấp: “Nên tội gì phải chịu đựng nỗi khổ này?”
“Hơn nữa như vậy càng chân thật hơn, không phải sao?”
Nghe hắn nói như vậy, tim Khanh Linh bỗng đập lệch một nhịp.
Nga
Không phải hắn chưa từng đến khe nứt kì dị đó sao? Sao đột nhiên lại có suy nghĩ này?
“Ngươi...” Khanh Linh hơi nhíu mày: “Ngươi muốn nhập ma đúng không?”
Cố Vọng nhích về phía trước, ánh mắt dừng trên mặt nàng, giống như muốn ghi tạc từng biểu cảm của nàng vào lòng.
Nàng từng nói sẽ không độ hắn thành Phật.
Cũng không muốn hắn bỏ qua tất cả để nhập ma.
Những lời này là vì nhiệm vụ, hay vẫn có một chút thật lòng?
Cố Vọng nhẹ giọng hỏi: “Ngươi muốn ta nhập ma sao?”
Khanh Linh bị hắn nhìn có hơi hoảng hốt, Cố Vọng chưa bao giờ dùng loại ánh mắt này nhìn nàng, một loại ánh mắt sâu lắng, như thể cất giấu vô số cảm xúc, gần như muốn nuốt chửng nàng.
Cảm giác này bị phóng đại lên vô tận, Khanh Linh cảm thấy không được thoải mái, nhất thời không chịu nổi ảo giác sức nặng từ ánh mắt này mang tới.
Nàng dời tầm mắt đi, mím môi nói: “Không muốn.”
Cố Vọng bật cười thành tiếng, chạm nhẹ vào mặt nàng: “Vậy thì ta sẽ không nhập ma.”
Hả?
Giây tiếp theo, đầu ngón tay Cố Vọng nâng cằm Khanh Linh lên: “A Linh, ta không nhập ma nữa.”
Đầu ngón tay lạnh như băng của hắn cẩn thận vuốt ve cánh môi xinh đẹp mê người của Khanh Linh, nhếch môi nói: “Ta cũng không cho phép ngươi đi đâu cả, vĩnh viễn phải ở bên cạnh ta.”.