Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 433
Cập nhật lúc: 2024-10-10 20:05:36
Lượt xem: 3
Sợi quỷ khí kia tản ra ngoài, Khanh Linh đi theo.
Đây là thứ nàng thả ra để đi tìm thực thể của mình.
Cuối cùng lúc nhìn thấy vị trí thực thể của mình, Khanh Linh không kìm được biểu cảm trên mặt.
Chỗ đó, rõ ràng chính là cái giường Cố Vọng vẫn ngủ.
Bây giờ Khanh Linh mới nhìn thấy, thì ra phía sau cái giường còn động thiên khác, ở đó có một tấm màn, liếc mắt nhìn qua không khác gì rèm giường, nàng lại không muốn động vào chỗ ngủ của Cố Vọng nên vẫn luôn không thấy.
Thì ra thực thể của nàng vẫn luôn nằm cùng hắn trên giường lớn này.
Khanh Linh: …
Cho dù nàng đang bình tĩnh thì lúc này cũng cảm thấy tai hơi nóng lên.
Nga
Khanh Linh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, trở về thực thể của mình.
Lúc này mới phát hiện, thì ra ở cuối màn giường bị một bên thiên địa này che khuất có khắc đầy chữ Linh.
Thư Nhất cũng nhìn thấy một màn này, lập tức đưa tay muốn hủy.
Khanh Linh im lặng chặn động tác của hắn lại.
Nàng thử lục tìm trên người mình, tìm ra viên Phật châu Cố Vọng đã từng cho nàng ra, sau đó đặt xuống.
Cố Vọng đã làm gì để nghe được cuộc đối thoại giữa nàng và Thư Nhất, ngoại trừ đồ vật này nọ ra, Khanh Linh cũng không nghĩ ra thứ khác.
Sau đó, nàng quay đầu nhìn những chữ khắc trên tường kia, tự tay xóa bỏ từng chữ một.
Sau này Cố Vọng vẫn nên quên nàng đi, sống tốt cuộc đời của mình.
Từ Ma Thành đi ra, Khanh Linh đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của mình.
Thư Nhất nhìn thấy nàng hủy đi những chữ kia, tâm trạng dần ổn định lại, hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”
Khanh Linh: “Vô Trần Sơn.”
Thư Nhất nhíu mày: “Cô vẫn muốn đi tìm hắn sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/433.html.]
“Ta muốn đi tìm Vô Khuynh trưởng lão.”
Thư Nhất đương nhiên biết người này, dù sao cũng là một trong những nguyên nhân hắc hóa của Cố Vọng: “Vì sao?”
Khanh Linh lặng chốc lát rồi nhẹ giọng nói: “Ta muốn biết lúc nào thì nên rời đi.”
Nàng chạy thẳng một đường tới Vô Trần Sơn, Vô Trần Sơn lúc này không khác trước đó bao nhiêu, nàng quen cửa quen nẻo đi lên núi.
Lần này nàng còn cố ý ẩn đi thân thể, dịch dung đi đến Điện Bảo Hoa.
Có điều, không ngờ lại gặp phải một người bên ngoài Điện Bảo Hoa.
Cố Vọng đang quỳ gối ở bên ngoài điện, không nói tiếng nào.
Vô Khuynh trưởng lão ở bên trong niệm kinh, hệt như không biết hắn đang ở đây.
Bởi vì Cố Vọng đang ở đây nên Khanh Linh không hiện thân ngay được, chỉ im lặng chờ đợi, Thư Nhất cũng kiên nhẫn chờ bên cạnh nàng.
Chỉ là lần này Cố Vọng lại quỳ thẳng đến khi trời tối.
Cuối cùng, Vô Khuynh trưởng lão cũng đi ra.
Ông ta đứng bên ngoài điện, nhìn Cố Vọng: “Có chuyện gì sao?”
Cố Vọng đáp: “Không có chuyện gì, mấy ngày nay sư phụ đừng nên ra ngoài.”
Vô Khuynh trưởng lão: “Chỉ như vậy thôi?”
Cố Vọng im lặng một lát rồi mới lên tiếng: “Con muốn thu hồi một câu.”
“Câu gì?”
Cố Vọng trả lời: “Con đã từng nói, nếu như có một ngày như vậy thì sư phụ có thể tự tay gi.ế.t con.”
Vô Khuynh trưởng lão hơi ngạc nhiên: “Đã thông suốt rồi sao? Muốn quy y cửa Phật?”
“Không.” Cố Vọng nói: “Đệ tử ở đây đã là vấy bẩn nơi Phật Môn này rồi.”
Vô Khuynh trưởng lão nhanh chóng phản ứng lại, giống như nghĩ đến gì đó: “Bởi vì sự lưu luyến đó?”
“Con muốn nhập hồng trần?”