Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 455
Cập nhật lúc: 2024-10-11 10:36:13
Lượt xem: 1
Tay Khanh Linh có thể thoát ra, một vòng quỷ khí lập tức xuất hiện, cuốn theo hai người thoát khỏi đám ma khí kia.
Màu mắt Cố Vọng càng lúc càng sâu thẳm, hắn giữ chặt đầu Khanh Linh, triền miên hôn nàng.
Mắt Khanh Linh vẫn đang mở, nàng thông qua khóe mắt liếc thấy ma khí đang đến gần miệng khe nứt kỳ dị kia chỉ trong chớp mắt đã bị một luồng kim quang vô hình bắn ra.
Ánh sáng kia chỉ có Cố Vọng mới có.
Hắn…
Đáy lòng nàng run rẩy.
Cố Vọng nhắm chặt hai mắt, một tay ôm eo nàng, hơi thở nóng rực tựa như muốn dung hòa nàng vào bên trong xương tủy.
Cuối cùng, môi Cố Vọng dán lên môi nàng, mắt vẫn nhắm nghiền, trong giọng nói có chút khàn khàn: “Sao nàng lại đối xử với ta như vậy?”
“Vì sao?”
Khanh Linh giật nhẹ tay, không nói gì.
Cố Vọng tựa đầu vào vai nàng: “A Linh, không thành ma, cũng không thành Phật.”
“Ta cùng nàng nhập hồng trần được không?”
Hắn ôm chặt lấy nàng: “Nàng ở lại với ta đi.”
Cùng lúc đó, bên tai Khanh Linh bỗng vang lên tiếng ong ong.
Tầm mắt Khanh Linh trở nên mơ hồ, dường như có một người từ xa xa đi tới, người nọ cất giọng âm u: “Khá đấy, chuyện này cũng có thể hoàn thành.”
Người nọ khẽ cười: “Khanh Linh, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành rồi, bây giờ muốn lựa chọn rời đi không?”
Là Chủ Thần.
Vậy mà lại không phải là quan chấp sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/455.html.]
Khanh Linh vẫn giữ im lặng, nàng đang suy nghĩ vì sao Cố Vọng phải để lại luồng Phật quang kia.
Không phải hắn muốn mang nàng tiến vào khe nứt kỳ dị kia sao?
Chủ Thần làm như không nhìn thấy hai người đang ôm chặt lấy nhau, bắt đầu đếm ngược:
“Mười, chín, tám…”
Khanh Linh nghiêng đầu nhìn Cố Vọng trên vai mình, sau đó chậm rãi đưa tay ra ôm lấy hắn.
Cơ thể Cố Vọng cứng đờ.
Giây tiếp theo, bên tai lại đột nhiên truyền đến giọng nói thì thầm dịu dàng, mang theo một tiếng thở dài: “Cố Vọng, ngươi phải sống tốt, sau này sẽ tốt lên thôi.”
Đáy lòng Cố Vọng không khỏi hốt hoảng.
Nga
Chủ Thần: “Ba, hai…”
Khanh Linh nói: “Ta phải đi.”
Trong ngực trống rỗng.
Cố Vọng chớp chớp mắt, như thể thứ vừa rồi hắn ôm chỉ là một giấc mộng.
Thậm chí ngay cả nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo kia cũng không hề lưu lại.
Hai mắt đỏ au của hắn dần u ám, từ từ trở nên trống rỗng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, bỗng chạm phải cái gì đó.
Hắn giơ tay lên, trong lòng bàn tay là một thẻ xăm của Vô Trần Sơn.
Thẻ xăm Thượng Thượng.
Giọng nói cuối cùng của người nọ vẫn còn văng vẳng bên tai: “Đây là vận may đầu tiên của ta.”
“Hy vọng về sau ngươi có thể bình an suôn sẻ.”.