Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 484
Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:43:56
Lượt xem: 2
Vì mục đích này, bọn họ cũng tốt bụng nói muốn dẫn nàng ra bờ sông dạo chơi.
Đó là một nhánh sông cách trấn nhỏ không xa, nước chảy không xiết, cũng coi như có một chút phong cảnh, điều này ở trong quá khứ là chưa từng có.
Khanh Linh không từ chối, có lẽ nàng cũng không có cơ hội từ chối.
Nga
Thời tiết lạnh lẽo, không có mấy người.
Thậm chí bọn họ còn không muốn dẫn nàng đi đến một chỗ ấm áp hơn.
Khi đó Khanh Linh đã nghĩ, đây là một năm cuối cùng, năm nay viện trưởng đã qua đời, về sau nàng sẽ không đặt chân về nơi này Một nhà ba người bên cạnh lúc này đang hòa thuận vui vẻ, mà nàng mấy năm gần đây vẫn là một người ngoài.
Khi còn bé nàng cho rằng mình sẽ có được một gia đình hạnh phúc, sau đó mới phát hiện, nàng chẳng qua là được đưa từ một nhà giam này đến một nhà giam khác mà thôi.
Nếu như cho nàng thêm một cơ hội nữa, nàng thà tiếp tục ở lại viện phúc lợi không rời đi.
Nhưng viện phúc lợi chỉ còn một mình nàng, viện trưởng cũng không có nguồn thu nhập nào khác có thể nuôi nàng được.
Nàng giống như một quả bóng cao su, bị người đá tới đá lui, đến cuối cùng ngay cả mình nên đi đâu cũng không biết.
Một năm mới, nàng muốn có một khởi đầu mới.
Chẳng qua khởi đầu này còn chưa tới thì đã kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/484.html.]
Bên hồ gió lớn, em gái kia không cẩn thận ngã xuống nước.
Khanh Linh vừa mới ngước mắt đã bị bố mẹ nuôi của nàng vội vàng cuống cuồng đẩy vào nước: “Mày làm gì đó! Không phải mày biết bơi sao! Mau cứu em gái mày đi!”
Khoảnh khắc bị đẩy mạnh vào nước, trong lòng Khanh Linh nổi lên một suy nghĩ kỳ quái.
Không cứu, để cô ta c.h.ế.t không phải tốt hơn sao?
Chỉ là lúc nhìn thấy em gái đang đạp nước cách đó không xa, Khanh Linh vẫn bơi sang: Mặc kệ đến cùng có phải thiếu nợ hay không, lần này nàng và người nhà này đã hoàn toàn thanh toán xong.
Em gái được đưa lên bờ, nhưng cô ta giãy giụa quá mức dữ dội, Khanh Linh chỉ đưa cô ta lên bờ thôi mà đã dùng hết sức lực.
Nước sông rét lạnh, sau khi bố mẹ kéo em gái lên bờ thì lập tức quay người, gấp rút đưa cô ta rời xa nơi này.
Một cơn sóng lớn kéo đến, Khanh Linh cách bờ sông càng lúc càng xa, nàng bị đông lạnh đến không còn bao nhiêu cảm giác, trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
“Cứu, cứu tôi.”
“Cứu, cứu tôi.”
Hô hấp của Khanh Linh trở nên nhẹ bẫng, giấy trong tay bị nàng vô thức vò đến biến dạng.
Chẳng biết từ lúc nào nàng đã nằm sấp lên mặt bàn, nhỏ giọng nỉ non như là không thở nổi.
“Cứu cứu…”