Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 494

Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:56:09
Lượt xem: 3

“Vẫn đang quỳ.” Tên còn lại nói: “Không biết tốt xấu, sư phụ phá lệ thu hắn làm đồ đệ đã là khai ân lớn rồi, ngươi nhìn hắn xem, ngay cả Điện Bảo Hoa cũng không nguyện ý bước vào.”

“Không phải nói trong cơ thể hắn có huyết mạch Ma Tộc gì đó sao? Nói không chừng là không muốn bước vào ấy chứ? Ma và Phật vốn là thế bất lưỡng lập.”

“Ma thì là Ma đi, sao sư phụ còn dẫn hắn về làm gì?”

“Cái này ngươi không biết đâu, ta nghe nói hắn không phải là ma bình thường, m.á.u trên người hắn rất quý giá, nếu như hắn thực sự nhập ma thì thế đạo này sẽ không còn bình yên nữa.”

“Nếu đã như vậy, muốn ta nói, không bằng cứ để cho hắn chết đi, còn cứu cái gì mà cứu, làm phiền đến Tống môn chủ của Nam Sở Môn.”

“Sư phụ có lòng đại từ đại bi, ngươi cũng không phải không biết.”

Khanh Linh lặng lẽ nghe hai người nói chuyện đi xa, ấn đường nhíu lại.

Nàng mím môi, nhớ lại quá khứ của mình ở trong ngôi nhà kia, hàng xóm xung quanh cũng bàn luận như vậy.

Nghĩ tới đây, Khanh Linh thu lại tầm mắt, lẳng lặng đưa tay thả một sợi quỷ khí ra ngoài, mạnh mẽ đẩy hai người nọ một cái, ngã cẩu gặm bùn.

Nàng cười thầm, theo hai người này tìm được chỗ của Tiểu Cố Vọng.

Nàng không đi ra ngoài, chỉ đứng ở trong bóng tối quan sát.

Dù sao cũng là mình, lúc này Khanh Linh mới biết khi ấy mình có tâm trạng gì.

Nếu những việc này đều do nàng sửa đổi, vậy thì nhất định không thể để tổng cục biết, đương nhiên cũng không thể để mình xuất hiện trước mặt nhân vật chính, cho nên trước đó nàng đành phải nhúng tay vào những vai phụ kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/494.html.]

Lúc này Cố Vọng đang một mình quỳ gối ở Điện Bảo Hoa, lưng eo ưỡn thẳng.

Trên người chỉ mặc một bố y hết sức đơn bạc, thậm chí ngay cả đạo bào của Vô Trần Sơn hắn cũng không có để mặc.

Vô Khuynh trưởng lão đứng trước mặt hắn: “Con đang viết gì vậy?”

Cố Vọng nhỏ giọng đáp: “Tên.”

“Con sửa lại chữ Vong* ta đặt cho con, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?”

(*Vong nghĩa là quên, Cố Vong nghĩa là cố quên)

Khanh Linh nhớ rất rõ nơi này.

Cố Vọng đã nói là “thấy hay.”

Nhưng lúc này, câu trả lời của Cố Vọng lại không giống.

Giọng hắn hơi nhỏ, nhưng Khanh Linh vẫn nghe được: “Bởi vì không nên quên.”

Nga

“Quên không được.” Hắn nói: “Thế thì làm Cố Vọng đi, ‘Vọng’ trong ‘Tứ Ý Vọng Vi’*.”

(*Tứ ý vọng vi: nghĩa là cố tình làm bậy)

Nét mặt của Vô Khuynh trưởng lão nháy mắt thay đổi, ông ta nhíu mày nhìn Cố Vọng lúc này vẫn chỉ là một đứa nhỏ, trầm ngâm hồi lâu: “Quỳ tiếp đi, ngày mai đứng lên nói cho ta biết câu trả lời của con.”

“Sư phụ.” Cố Vọng: “Không cần đợi đến ngày mai đâu.”

Loading...