Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 511
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:12:50
Lượt xem: 2
Chủ Thần đã nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ của hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi không có lựa chọn khác đâu, ngươi có biết nếu như nàng không muốn thì cho dù ngươi có trăm ngàn phương pháp cũng không thể giữ nàng ở lại được không?”
Ý cười của ông ta hơi nhạt: “Với lại, nàng đã vì ngươi làm nhiều như vậy, Cố Vọng, ngươi cũng nên cho nàng một lời giải thích.”
Giải thích.
Từ trước tới nay Cố Vọng làm việc chỉ vì cho mình một lời giải thích, thế nhưng hắn lại chọc cho nàng khóc.
Một người vô tình như vậy, vậy mà lại khóc vì hắn.
Cố Vọng không biết mình có nên cười hay không, ít ra nàng sẽ không tiếp tục thờ ơ, dù rằng đó là bị hắn ép.
Nga
Có đôi khi hắn cảm thấy mình rất đáng sợ, bởi vì cho dù là như vậy hắn vẫn cảm thấy vui vẻ.
Hắn đã đồng ý đánh cược với Chủ Thần.
Lại chưa nói, đây là cho Khanh Linh, cũng là cho mình một cơ hội cuối cùng.
Nếu như thất bại thì hắn cũng nên chôn vùi bản thân ở dưới rừng đào của Vô Trần Sơn, để chuộc tội với Khanh Linh.
Nếu như thành công…
Hắn sẽ thành công sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/511.html.]
Ngay cả bản thân Cố Vọng cũng không tin tưởng.
Nhưng hắn đã không còn cách nào khác, nhiều lần lặp đi lặp lại.
Cố Vọng phát hiện mình thật sự không có cách nào giam giữ được Khanh Linh.
Càng đi lên trên núi, áp chế của Phật quang đối với huyết mạch trên người hắn lại càng nặng.
Trên mặt Cố Vọng không có bất kỳ cảm xúc, vẫn bước từng bước một về phía trước.
Nửa năm.
Có đôi khi hắn nghĩ, có lẽ như vậy cũng là tốt cho Khanh Linh đúng không.
Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị bác bỏ, Tiểu Bồ Tát a, có lẽ hắn lại chạm vào điểm mấu chốt của nàng khiến nàng tức giận, nếu không nàng sao có thể nhẫn tâm bỏ hắn ở nơi này giãy dụa được.
Nghĩ như vậy, Cố Vọng lại cảm thấy có lẽ Khanh Linh cũng sẽ thương tiếc hắn, nàng sẽ đến, chỉ cần hắn lên tới đỉnh núi, cầm thẻ xăm này tới trước Phật.
“Bịch” một tiếng, hai đầu gối Cố Vọng quỳ xuống, trong dự liệu của hắn, lại tới nữa rồi.
Ma tính của hắn quá nặng, áp chế của Phật quang theo đó càng nặng, dù sao hắn cũng từ trong khe nứt kỳ dị đi ra, sau khi chém gi.ế.t nuốt chửng không ít Ma vật mới thoát ra được.
Hắn ngẩng đầu, vẫn còn cách đỉnh núi một đoạn đường thật dài.
Thế là Cố Vọng lại vuốt ve cái thẻ xăm kia, quật cường đứng lên, đi về phía trước hai bước rồi lại quỳ xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại, trên đầu gối m.á.u me đầm đìa, kéo dài một đường.