Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 512
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:14:50
Lượt xem: 2
Lúc này ở trong tổng cục, Khanh Linh giống như không nhìn được nữa, nàng rời tầm mắt đi, hỏi: “Nhiệm vụ là gì?”
Chủ Thần cười nói: “Nhiệm vụ đương nhiên là thỏa mãn nguyện vọng của hắn rồi. Thiên Đạo luôn rất khoan dung với người thành tâm, nguyện cầu này đã kinh động đến Thiên Đạo, vậy thì cũng nên thỏa mãn bên kia một chút.”
“Nhiệm vụ này hình như cũng chỉ có cô mới có thể làm được.”
Chỉ có mình mới có thể làm, cho nên Cố Vọng đã cầu cái gì, nàng rất rõ ràng.
Khanh Linh im lặng một lát rồi hỏi: “Nếu như tôi không làm thì sao?”
Chủ Thần thở dài một tiếng, đã tìm xong cái cớ: “Thì tâm nguyện của hắn không thành thôi, không phải nguyện vọng nào Thiên Đạo cũng có thể thỏa mãn.”
“Yên tâm đi Tiểu Khanh Linh, chúng ta sẽ không miễn cưỡng yêu cầu cô phải đáp ứng.”
Khanh Linh lần nữa quay đầu, nhìn Cố Vọng đang quỳ trên mặt đất ở trong màn sáng.
Sau lưng hắn là vết m.á.u kéo dài một đường.
Hắn vẫn đứng lên, trong tay nắm thật chặt thẻ xăm nàng từng đưa cho.
Thẻ xăm nhiễm m.á.u.
Hắn cũng không còn tùy tiện như lúc vừa mới xuất hiện, cho dù Cố Vọng trước nay vẫn luôn là người tùy tiện.
Khanh Linh khẽ chớp mắt, lần này nàng thấy ống tay áo Cố Vọng lộ ra một đoạn.
Phía trên thắt một tấm vải đỏ rất quen mắt, chữ viết thấp thoáng lộ ra trông cũng cực kỳ quen mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/512.html.]
Nàng ngẩn người, cuối cùng lục được một đoạn ký ức từ trong trí nhớ.
Nga
Nàng và Tống Đoan đi tới rừng đào treo nhân duyên, bị Cố Vọng bắt quả tang.
Hôm đó hắn vô tư giật lấy dải lụa đỏ trong tay nàng, thay nàng cột vào cây đào: “Cầu nhân duyên ở Vô Trần Sơn rất linh.”
Mà lúc này, dải lụa đỏ đó lại quấn trên cổ tay hắn.
Trái tim Khanh Linh như bị thứ gì đó đè lên, nàng bỗng nhiên thở không nổi, đành phải giơ tay nhẹ nhàng đỡ lấy lồng ngực.
Chủ Thần hơi nhíu mày: “Cô bị làm sao vậy?”
Khanh Linh nhẹ giọng đáp: “Tôi không biết.”
Giống như mấy ngày nay nàng vẫn nghĩ không thông, thật ra nếu thật sự muốn khiến Cố Vọng quên nàng, vậy lẽ ra không nên lưu lại bất cứ thứ gì.
Nhưng nàng vẫn để lại thẻ xăm của mình vào tay hắn, phía trên còn đóng dấu sở hữu của riêng mình nàng, rõ ràng như vậy là không nên.
Chủ Thần ý vị sâu xa ồ một tiếng, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Thế nào, có muốn nhận nhiệm vụ này không?”
Trong hình ảnh, Cố Vọng lại lần nữa quỳ xuống.
Khanh Linh nhìn đến thẫn thờ, mũi đột nhiên có chút chua xót.
Nàng rũ mắt, nhỏ giọng nói: “Chủ Thần đại nhân, tôi chưa từng được người khác yêu một cách cuồng nhiệt và điên cuồng như vậy.”
Chủ Thần ngây người.