Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 536
Cập nhật lúc: 2024-10-11 14:42:44
Lượt xem: 4
Cố Vọng giống như nghe được chuyện cười, cúi đầu cười ra tiếng: "Ta không xứng?"
Trong ánh mắt hắn pha lẫn ý cười, lại đầy vẻ châm chọc, như thể hoàn toàn coi thường Lâm Ngân Chi, hỏi: "Ta không xứng chỗ nào?"
"Ngươi lại dùng tư cách gì nói với ta câu này?"
Vẻ mặt Lâm Ngân Chi trầm như nước, trong mắt xẹt qua một chút tàn ác.
Cố Vọng nhanh chóng bắt được vết tàn ác này, cười càng thêm vui vẻ, hùng hổ dọa người: "Sao hả, không trả lời được? Ngươi lại dùng tư cách gì? "
Hắn chậm rãi đi đến gần: "Dựa vào lòng dạ từ bi của ngươi, hay là dựa vào chút tâm tư không thể để ai biết nàcủa ngươi?"
"À đúng rồi." Hắn cong khóe môi: "Cho dù có chút tâm tư này thì cũng chỉ vụng trộm lén lút. Ngươi đúng thật là nực cười."
Tiếng nói vừa dứt, Cố Vọng bỗng nhiên ra tay, tấn công về phía Lâm Ngân Chi, trong lời nói mang theo kích động cùng khát máu: "Bây giờ ngươi chẳng là cái thá gì cả, thật sự cho rằng ta không g.i.ế.t được ngươi sao?"
‘Ong’ một tiếng.
Kiếm trên tay Lâm Ngân Chi chắn trước người y, khí tức quanh người như bị băng tuyết bao trùm, hoàn toàn lạnh lẽo, ngay cả gió xung quanh cũng ngừng chuyển động.
"Như nhau thôi." Lâm Ngân Chi cầm kiếm, nhìn thẳng vào Cố Vọng: "Ta cũng có thể g.i.ế.t ngươi."
Ánh mắt hai người giao nhau trong không khí.
Hai thân ảnh một đỏ một trắng như đang giằng co, không ai nhường ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/536.html.]
"Được lắm." Cố Vọng nói, "Nào, ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có g.i.ế.t được ta không."
Lúc hắn đi ra không có buộc tóc, lúc này mái tóc buông xõa tán loạn, thoạt nhìn còn u ám hơn Quỷ giới mấy phần.
Ngược lại, Lâm Ngân Chi mặt mày lạnh lùng, hai người tựa như cắt rời bầu không khí chia ra làm hai thế giới.
Cây khô xung quanh bị sát ý quanh người hai người bao phủ, vang lên tiếng lào xào tác hưởng, thậm chí còn không chịu nổi sức nặng gãy thành mấy khúc, rồi lại bị cuốn bay về phương xa.
Phật châu của Cố Vọng biến thành vô số thanh tiểu kiếm, từ bốn phương tám hướng tập kích về phía Lâm Ngân Chi.
Còn kiếm của Lâm Ngân Chi ngược lại cũng hóa thành kiếm ý chằng chịt, ngăn mấy tiểu kiếm này lại, đồng thời đ.â.m về hướng Cố Vọng.
"Sốt ruột rồi sao?" Cố Vọng cười nói: "Dù sao bây giờ ngươi ngay cả quyền vụng trộm cũng không có."
"Vậy nên lúc này mới vội vã đến tìm nàng đúng không?"
Màu mắt Lâm Ngân Chi càng đậm hơn, kiếm ý lập tức phát ra bạch quang chói mắt, nhìn kỹ lại thì trong kiếm ý còn kèm theo hung ác dọa người.
Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ lén lút đi theo ở xa xa chứng kiến một màn này, gần như không tới gần được, cũng không nghe thấy hai người này đang nói gì.
Cổ Vũ Yên cảm nhận được sát ý không chút lưu tình này, giật mình nói: "Bây giờ sư huynh đã lợi hại như vậy rồi sao?"
Nga
Nửa năm nay Lâm Ngân Chi chưa từng xuất thủ, nàng ta không phát hiện ra.