Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 564
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:36:15
Lượt xem: 2
Nàng bị Cố Vọng ôm hờ vào lòng, nàng không nhúc nhích thì Cố Vọng cũng sẽ không vượt quá giới hạn, nhưng vẫn khiến cho người ta có một loại ảo giác là hoàn toàn bị hắn nắm trong lòng bàn tay.
Tựa như cuộc chia tay ngày đó ở Nam Sở Môn, rồi gặp lại nhau ở Vân Cửu Phong, Cố Vọng của sau đó đúng thực đã có chút thay đổi, khiến cho người ta càng đoán không ra.
Cố Vọng: "Cho nên mặc kệ nàng đối xử với ta ra sao, ta đều sẽ lựa chọn nàng, cho dù nàng không yêu ta."
Trái tim Khanh Linh rung động mãnh liệt, nàng phát hiện mình thật sự không có cách nào giữ được bình tĩnh khi thẳng thắn đối diện với tình yêu.
"Hôm đó nàng đứng ở chỗ này nói như vậy, nói đến buồn cười, ta giận cũng có giận, nhưng phần lớn là hoang mang." Giọng nói Cố Vọng rất nhỏ, "Giận nàng đã không yêu ta lại còn gạt ta lâu như vậy, giận bản thân tự mình đa tình, chẳng biết sau này phải như thế nào."
"Cuối cùng chỉ còn lại một điều, miễn là suy nghĩ của nàng."
Khanh Linh cảm thấy lỗ tai hơi nóng lên, nàng hơi nghiêng đầu tránh xa hắn, nhẹ giọng nói: "Ta biết rồi."
Nàng nói xong, Cố Vọng lại không có phản ứng, hô hấp như có như không phả vào vành tai, khiến cho người ta không thể bỏ qua được.
Khanh Linh bất đắc dĩ quay đầu, đối diện với ánh nhìn chăm chú của Cố Vọng: "Làm sao vậy?"
"Không phải muốn suy nghĩ thêm sao?" Cố Vọng mỉm cười, "Ta phải thường xuyên nhắc nhở nàng, nhắc nàng rằng ta yêu nàng bao nhiêu, để sau khi nàng nghĩ thông suốt rồi có thể vô thức yêu ta nhiều thêm một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/564.html.]
Khanh Linh chưa từng nghe nói còn có cách lý giải ‘vô thức yêu nhiều thêm’ này, cũng chỉ có mỗi Cố Vọng là tỉnh bơ nói như đúng rồi.
Nàng nhịn không được bật cười: "Lại nói hươu nói vượn."
Cố Vọng thích thú nhìn ý cười bên khóe miệng của nàng, không giống như trước chỉ thoáng qua rồi biến mất, cũng không còn khiến cho người ta khó nắm bắt được.
Giọng hắn chậm rãi: "Gần đây A Linh rất thích cười."
Khanh Linh bất giác sờ lên khóe môi: "Có sao?"
"Có." Bàn tay vốn đang khép lại của Cố Vọng mở ra, đầu ngón tay ngừng lại trong khoảng không, như có như không móc nhẹ ở khóe miệng nàng: "Đẹp mắt, cười nhiều lên một chút."
Ý cười trên mặt Khanh Linh bị hành động của hắn làm cho mất tự nhiên, nhất thời không kịp phản ứng xem lúc này bản thân đang có vẻ mặt gì, chỉ sững sờ nhìn đầu ngón tay hắn.
Nga
Đầu ngón tay kia khẽ nhúc nhích, chạm nhẹ vào má cô: "Làm gì mà ngẩn ra vậy?"
Khanh Linh khẽ mím môi: "Trước đây ta cũng rất thích cười."
Cố Vọng mỉm cười: "Mấy biểu cảm nho nhỏ của nàng không gạt được ai đâu. A Linh, nàng sẽ không nói dối, ngay cả cười thật hay giả cũng rất dễ nhận biết."
Khanh Linh: "Chàng nhận ra được cái gì?"