Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 566
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:38:30
Lượt xem: 5
Khanh Linh chưa hề nghĩ tới vấn đề này.
Thì ra còn có loại nhu cầu này nữa sao? Nếu thích một người thì cũng muốn đụng chạm vào người ấy?
Nàng lại một lần nữa rơi vào trầm tư.
Thấy người trước mắt ngay cả một xíu phản ứng cũng không có, thậm chí còn bắt đầu xuất thần, Cố Vọng thở dài một tiếng: "Nghĩ gì đó?"
Khanh Linh hoàn hồn, liếc nhìn hắn rồi thẳng thắn nói: "Đang nghĩ xem ta có muốn chạm vào chàng không."
Cố Vọng: "…"
Hắn bật cười: "Nghĩ thế nào rồi?"
Khanh Linh trầm tư một lát, bỗng nhiên hướng về phía trước nhẹ nhàng ôm lấy hắn: "Có đôi khi sẽ rất muốn ôm chàng."
Ngay tại khoảnh khắc này, Khanh Linh tựa như nghe được tiếng tim đập không theo quy luật của Cố Vọng, ngay cả của nàng cũng có chút bất thường.
Chớp mắt tiếp theo, nàng đột nhiên bị Cố Vọng kéo ra.
Nga
Đồng tử của Cố Vọng âm u sâu thẳm, giống như muốn hút vào trong, cuối cùng hắn hơi quay người đi: "Ra ngoài trước đi."
Khanh Linh: "?"
Nàng cho là mình nghe lầm: "Chàng nói cái gì?"
Cố Vọng gác tay lên bệ cửa sổ, lần nữa nhìn nàng trong mắt đã hơi đỏ lên: "Nếu không sợ ta ăn nàng thì nàng cũng có thể nán lại."
Trực giác Khanh Linh cho biết "ăn" này không phải từ gì tốt lành.
Khanh Linh lại nhìn ánh mắt Cố Vọng, nàng cân nhắc chốc lát rồi quay người rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/566.html.]
Mới đi chưa được mấy bước đã bị một lực mạnh kéo lại.
Lần này Cố Vọng không hề lưu tình, hung hăng siết nàng vào ngực, cắn lên vành tai cô một cái.
"Không cho phép đi."
Khanh Linh chịu đau nhưng không hề né tránh: "Chàng bảo ta đi mà."
Cố Vọng buông vành tai nàng ra, bàn tay đang vòng bên eo nàng càng thêm siết chặt, như thể muốn khảm người vào trong cơ thể: "A Linh, nàng sẽ lấy mạng ta mất."
Nàng chân thành như thế, vô cùng nghiêm túc lại không giữ lại chút gì, nếu cũng đặt hết yêu thương vào người hắn, đó thật sự là một chuyện có thể khiến hắn phát điên.
Một câu không đầu không đuôi, Khanh Linh nghe không hiểu.
Nhưng nàng vẫn để cho Cố Vọng tùy ý ôm, còn nhẹ nhàng mỉm cười: "Muốn trả mạng cho ta sao?"
Cố Vọng cũng cười: "Ừm hưm."
Khanh Linh nhẹ giọng nói: "Vậy thì không được, mạng của chàng là ta vất vả lắm mới bảo vệ được."
Nàng dứt khoát không suy nghĩ sâu xa nữa, cứ như vậy dựa vào lồng n.g.ự.c Cố Vọng, cái ôm đầy mạnh mẽ này đã đủ lấp đầy nỗi trống trải từ trước đến nay trong lòng nàng.
Sau một hồi lâu, ánh mắt Khanh Linh rơi vào bệ cửa sổ, chợt hỏi: "Vì sao khi đó chàng cho rằng ta sẽ thích chàng?"
Nàng vẫn chưa nghĩ thông: "Ta rõ ràng vẫn luôn nói muốn làm bằng hữu với chàng, muốn giúp chàng."
Lực ôm của Cố Vọng bỗng chốc nhẹ đi, ở nơi Khanh Linh không nhìn thấy hắn từ từ mở mắt.
Trong đôi mắt đỏ au nhiều thêm chút tức giận, nhưng rất nhanh đã bị hắn che giấu.
Hắn vuốt ve tóc nàng, lười biếng nói: "Bởi vì ta tự mình đa tình.".