Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 573
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:46:21
Lượt xem: 4
Cố Vọng yên lặng nhìn nụ cười thẳng thắn vô tư trên mặt Khanh Linh, đây là sự dung túng nàng chỉ dành cho mỗi hắn, là thứ mà xưa nay hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Mà nay đã bị hắn nắm gọn trong tay.
"Sao lại không ghen?" Hắn lười biếng nói: "Lúc nào cũng ghen."
"Nhưng A Linh..." Gương mặt hắn đậm ý cười, quyến rũ mê người: "Ta rất vui mừng."
Khanh Linh khẽ đáp lại một tiếng.
Nàng vẫn luôn rõ ràng mình cần làm gì khi xác định một chuyện gì đó, cũng chính vì vậy, thứ nàng nên cho Cố Vọng nàng đều cho.
Dưới góc nhìn của nàng, tình cảm luôn là chuyện của hai người.
Nhưng điều nàng đang nghi ngờ chính là tên Lâm Ngân Chi này.
Nga
Lâm Ngân Chi muốn tới Nam Sở Môn, nàng không cảm thấy bất ngờ, nhưng nếu trước đó y đã giao thủ với Cố Vọng, dưới sự sắp xếp tận tâm như thế của Tống Đoan, vì sao y còn muốn tới đây?
Nếu nói có việc nhưng lại bị hành động vừa nãy của Cố Vọng bức lui, xem ra cũng không phải chuyện gì lớn.
Còn có câu nói trước đó y để lại, y quen biết nàng từ rất sớm là có ý gì.
Khanh Linh cứ cảm thấy hình như còn chuyện gì đó mà mình không biết.
——
Bên kia, Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ vừa bước vào Nam Sở Môn, từ xa đã nhìn thấy bóng lưng của một người, thẳng đến khi biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/573.html.]
Cổ Vũ Yên dừng bước, có chút chần chờ: "Vô Kỳ, vừa rồi người đó có phải là sư huynh không?"
Vô Kỳ cũng đang chăm chú nhìn theo hướng Lâm Ngân Chi rời đi, nặng nề đáp một tiếng.
Cổ Vũ Yên nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay sư huynh chưa từng xuất hiện, ta vốn cho rằng huynh ấy bị thương rất nặng, không ngờ cũng quay về đây."
"Tống Đoan là bằng hữu của hắn, vì sao lại không đến?" Vô Kỳ mỉm cười: "Đến đây cũng đúng lúc."
Nghe vậy, Cổ Vũ Yên quay đầu liếc nhìn hắn.
Để ý thấy nụ cười trên mặt Vô Kỳ, nàng ta thoáng khựng lại: "Ngươi định lần này lấy đồ về sao?"
"Vừa lúc tất cả mọi người đều đang ở đây." Vô Kỳ gật đầu, "Thứ chúng ta cần cũng đang ở đây, lấy về sớm một chút không phải sẽ tốt hơn sao?"
Cổ Vũ Yên hỏi: "Đến lúc đó sư huynh sẽ thế nào?"
Đáy mắt Vô Kỳ xẹt qua một tia nham hiểm, sau đó biến mất không dấu vết, vẫn lộ ra dáng vẻ điềm đạm vô hại như trước.
"Có lẽ sẽ trở về nơi hắn nên tới."
Hắn hỏi lại: "Ngươi đang lo lắng cho hắn sao?"
Vẻ mặt Cổ Vũ Yên có chút khó xử, nàng ta nhíu mày: "Vô Kỳ, mấy năm nay đều là sư huynh chăm sóc ta."
"Hắn chăm sóc ngươi?" Vô Kỳ mỉm cười, đưa tay đặt lên bả vai nàng ta: "Cũng không biết hắn là cô hồn dã quỷ từ đâu tới, chiếm lấy cơ thể của ta, vận mạng của ta, còn tự cho là trách trời thương dân."
Hắn có vẻ bi thương: "Vũ Yên, ngươi lo lắng cho hắn, còn ta thì sao?"