Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:13:24
Lượt xem: 6
Khanh Linh nói: “Ngươi tìm thêm mấy người có giọng hát hay…”
Nữ nhân nghe xong lời nàng nói, vẻ mặt nháy mắt cứng đờ, mãi cho đến khi trong tay tiếp tục nhiều thêm một đĩnh vàng, bà ta mới cắn răng: “Được, được, ngài chờ một chút.”
Bà ta gọi một gã sai vặt tới đây, sau đó tự mình đi tìm người.
Trên lầu ba, gã sai vặt dẫn Khanh Linh đến chỗ ngồi tốt nhất dành cho khách, ánh mắt nàng rơi vào một góc hẻo lánh: “Ta ngồi ở chỗ đó.”
Gã sai vặt nhìn sang, chợt thấy nam tử nổi tiếng ở trong thanh lâu mấy ngày nay cũng ngồi ở bên đó, đáy lòng hiểu rõ: “Vậy để ta sai người nhấc ghế của ngài qua đó.”
Khanh Linh: “Đa tạ.”
Nàng đi tới góc hẻo lánh kia, một lần nữa cảm thấy nghi ngờ, có phải là sai ở chỗ nào rồi không? Cố Vọng ở trong sách vẫn chưa hắc hóa, vừa hòa nhã lại khắc chế, từ nhỏ lớn lên ở cửa Phật, am hiểu cấp bậc lễ nghĩa, thông suốt Phật pháp, cũng lấy luật cấm của Phật Môn làm chuẩn mực cho bản thân.
Còn cái người mặc y phục đỏ ngồi trong góc phòng này, trên y phục dường như còn có hoa văn u ám màu vàng, mái tóc đen như mực buông hờ hững, mặt mày khôi ngô anh tuấn.
Hắn lười biếng dựa vào ghế, một tay cầm Phật châu, một tay đón lấy rượu mà cô nương bên cạnh đưa qua, nâng lên chậm rãi nhấm nháp, khóe môi ngậm lấy ý cười nhạt nhẽo như có như không.
Ở dưới bầu không khí quang cảnh mập mờ của Túy Hoa Lâu này, kèm theo nốt chu sa ở mi tâm, trông hắn có vẻ càng nhiều thêm mấy phần yêu mị.
Trong lòng Khanh Linh nhủ thầm: Tên này vậy mà còn phong tình vạn chủng hơn các cô nương ở Túy Hoa Lâu .
Nhìn thấy có người đi về phía mình, Cố Vọng chỉ khẽ giương mắt. Ánh mắt đảo qua trên người kẻ nọ, hắn cũng không nhìn nhiều, lại dời mắt qua trên người các cô nương đang nhảy múa xướng khúc bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/6.html.]
Gã sai vặt nhấc ghế tới đây, ân cần lên rượu cho Khanh Linh, đưa trái cây và điểm tâm lên: “Khách quan, ngài xem còn cần thêm gì nữa không?”
Ánh mắt Khanh Linh vốn dĩ đang nhìn Cố Vọng, nháy mắt lại bị điểm tâm trên bàn thu hút. Vì để lấy lòng khách nhân, điểm tâm ở chỗ này cũng tốn không ít tâm tư, thoạt nhìn rất đẹp.
Nàng cân nhắc một chút, hạ quyết định rồi ngồi xuống: “Chọn một số món ngon bên trong lâu của các người trước đi.”
Không đến một hồi, trên chiếc bàn trước mặt nàng lập tức bày ra đủ loại món ăn.
Mặc dù nàng ở tổng cục thích ăn, nhưng tổng cục chung quy cũng không giống thế giới người thường, đồ ăn đều rất đơn giản, hương vị cũng nhạt, không thể so bì với những thứ này.
Khanh Linh ăn say sưa ngon lành, ngay cả ánh mắt người bên cạnh đã chuyển từ ca múa sang người nàng, nàng cũng không hề hay biết.
Gã sai vặt đứng ở đằng sau nghĩ thầm: Đây là chiêu bài mới để thu hút sự chú ý của người khác ư? Bỏ ra nhiều vàng như vậy, chỉ để tới trước mặt người ta ăn thôi sao? Còn ăn tới quên mình như vậy.
Nga
Cừ thật, vậy mà thực sự hữu hiệu cơ đấy?
Nam nhân này đúng là thật sự nhìn qua.
Mặc dù Khanh Linh đang ăn đồ ăn, nhưng cũng không hề mặc kệ Cố Vọng.
Nàng chỉ là đang nghĩ phải dùng cách nào để bắt chuyện tiếp cận cho phù hợp, vừa căng thẳng là lập tức muốn ăn gì đó.
Tuyệt đối không phải nàng thèm ăn!