Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 602

Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:14:27
Lượt xem: 1

Cố Vọng hơi rũ mắt, nâng bàn tay hai người đang nắm lấy nhau lên: "A Linh?"

Tuy nói đã biết tâm ý của mình là gì, nhưng Khanh Linh cũng là lần đầu tiên có người mình thích, hơn nữa còn cảm thấy mình chắc chắn muốn ở bên cạnh người đó.

Lúc này cho dù đang đeo mặt nạ, nhưng nàng vẫn có chút mất tự nhiên hiếm thấy: "Ở thế giới kia của ta, người yêu nhau có thể tùy tiện nắm tay."

"Người yêu?"

Hai chữ này đảo quanh đầu lưỡi Cố Vọng, tựa như từng chữ đều mang tới hương vị lưu luyến, khiến người ta có chút triền miên quyến luyến.

"Người yêu." Cố Vọng lặp đi lặp lại hai chữ này, từng chút từng chút thưởng thức, sau đó trong giọng nói cũng dần kéo theo tiếng cười: "Người yêu, hay đấy."

Ngón cái của hắn vuốt ve mu bàn tay Khanh Linh: "Ta thích nghe."

"A Linh đã nghĩ thông suốt chưa?"

Trước đây Khanh Linh đã nói phải suy nghĩ thật kỹ, nhưng mãi cho đến khi Lâm Ngân Chi xuất hiện trong thân thể Cố Vọng, hơn nữa trong nháy mắt Cố Vọng trở lại đó, nàng đã không thể coi nhẹ phần rung động trong lòng mình nữa, bèn gật đầu: "Rồi."

Là ai khác đều không được, chỉ có Cố Vọng này, linh hồn này, mới có thể hết lần này tới lần khác khiến nàng nới lỏng điểm giới hạn của mình, mới có thể vội vã muốn gặp hắn.

Nàng không phải chỉ thích một chút thôi đâu.

Cô nở nụ cười tươi: "Nghĩ kỹ rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/602.html.]

Nga

Thật ra đã nghĩ xong từ sớm, nếu như không phải Cố Vọng, vì sao nàng lại từ bỏ nhiều như vậy? Từ bỏ sự kiên trì trước kia, kiên quyết trở lại thế giới này làm gì?

Khanh Linh phát giác lực nắm tay mình lại lần nữa tăng lên, nàng quay đầu nhìn sang, gương mặt Cố Vọng đang bị mặt nạ che khuất không nhìn rõ được biểu cảm.

Nhưng mỗi lần vào lúc kích động, hắn luôn có thói quen giam chặt nàng.

Một lát sau, Cố Vọng chợt hỏi: "Còn muốn đi tiếp nữa không?"

Giọng điệu nghe có vẻ rất bình thường, không hề có chút phập phồng, chỉ là như vậy mới không bình thường.

Khanh Linh: "Chàng không muốn đi nữa à?"

"Ta ư?" Cố Vọng khẽ cười: "A Linh có biết bây giờ ta đang muốn đi đâu không?"

"Đi đâu?"

"Ma Thành." Cố Vọng giống như ngoảnh mặt liếc nhìn nàng.

Khanh Linh không rõ vì sao hắn lại đột nhiên nghĩ tới muốn đi Ma Thành: "Làm gì?"

Cố Vọng nâng tay nàng lên, như có như không vuốt ve đầu ngón tay của nàng, ý tứ sâu xa nói: "Đến nơi đó, nàng sẽ biết bây giờ ta đang muốn làm gì."

Khanh Linh bị sờ mó có chút ngứa, hơi rụt ra sau, nhưng Cố Vọng đã kéo nàng lại gần mình hơn.

Hắn khẽ cất cao giọng: "Ở thế giới của ta, người yêu là phải thường xuyên như hình với bóng."

Loading...