Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 63
Cập nhật lúc: 2024-10-09 13:15:25
Lượt xem: 4
Lâm Ngân Chi làm như không nghe thấy câu này, tiếp tục hỏi: “Ý của Khanh cô nương là, nếu như Cố Vọng muốn nhập ma, ngươi sẽ không ở bên hắn nữa?”
Nếu hắn muốn nhập ma, Khanh Linh cũng không thể làm gì.
Nhập ma, là tâm nhập.
Khanh Linh cảm thấy mình không cần thiết phải thổ lộ tâm tình với Lâm Ngân Chi, huống hồ, chính miệng Cố Vọng nói hắn sẽ không, vậy thì giả thiết này cũng không tồn tại.
Nàng bèn nói giảm nói tránh: “Ta sẽ tôn trọng lựa chọn của hắn, hắn cứ làm những gì hắn muốn là được.”
Lâm Ngân Chi: “Bất luận hắn làm cái gì, biến thành dạng gì sao?”
Khanh Linh cảm thấy kỳ quái: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
Lâm Ngân Chi nói: “Khanh cô nương là người đầu tiên ở bên hắn.”
Này cũng biết sao?
Khanh Linh: “Ngươi có vẻ rất quan tâm hắn.”
Lâm Ngân Chi giữ kiếm, cất giọng nhàn nhạt: “Không có ai quan tâm hắn hơn ta.”
Vậy thì vì sao sau này các ngươi lại phản bội nhau?
Khanh Linh có chút thắc mắc về điều này: “Nhưng ngươi muốn hắn ăn Hồn Thanh Hoàn.”
Lâm Ngân Chi im lặng.
“Nếu ngươi quan tâm hắn, hy vọng ngày sau ngươi có thể đối tốt với hắn một chút.” Khanh Linh biết hai người này là huynh đệ, quan tâm là điều tất nhiên, nhưng cũng sẽ có khác biệt.
Nàng quay đầu, nói, “Ta nghĩ rằng quan tâm thì phải muốn tốt cho hắn.”
Nàng nói rất nghiêm túc.
Lâm Ngân Chi nhìn sắc mặt của nàng, một lúc lâu sau y quay đầu sang hướng khác, nhìn đám oán linh đang sôi trào gào thét, giọng nói lạnh lùng: “Có rất nhiều chuyện rất khó để song toàn.”
Khanh Linh khẽ nhíu mày, không hiểu ý hắn.
Đối xử tốt với Cố Vọng, vì sao lại khó song toàn?
Lúc này, một oán linh từ trong một cửa động bay ra, Khanh Linh lập tức chuyển sự chú ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/63.html.]
Nàng quay đầu lại, Cố Vọng ở bên đó.
Nàng duỗi tay: “Tiểu Kim Uyên.”
Tiểu Kim Uyên lập tức đuổi theo.
Thân ảnh của Khanh Linh và Tiểu Kim Uyên nháy mắt biến mất trong huyệt động, Lâm Ngân Chi nhìn về hướng đó, một lát sau, y hủy đi quỷ khí cuối cùng quấn quanh thân kiếm.
Trong động này gần như chỉ đủ cho một người chui qua, vừa hẹp vừa tối.
Sau khi ánh sáng của dung nham biến mất, một ma trơi xuất hiện bên cạnh Khanh Linh, chiếu sáng cho nàng.
Ánh sáng vừa chiếu lên, nàng lập tức liền nhìn đến trước mặt có một người đang đứng đưa lưng về phía nàng, một thân y phục đỏ, không phải Cố Vọng thì còn ai.
Khanh Linh thở phào nhẹ nhõm.
Cố Vọng cũng quay đầu lại, nhíu mày: “Tiểu Quỷ Chủ.”
Khanh Linh mượn ánh sáng ma trơi quan sát hắn một vòng: “Không sao chứ?”
Cố Vọng nhếch môi: “Không sao cả.”
Khanh Linh thấy hắn quả thật không sao, không còn nhiều vết thương nữa, cảm xúc cũng đã ổn định lại, liền yên tâm nói: “Chúng ta đi tìm đường ra thôi.”
Nga
Cố Vọng có chút ngạc nhiên: “Ra ngoài sao?”
Khanh Linh: “Nếu không thì sao?”
Hắn vẫn chưa muốn ra ngoài sao?
Cố Vọng khẽ nheo mắt, chợt cười nói: “Không có gì, ta tìm được đường ra rồi.”
Khanh Linh: “Hả?”
Cố Vọng cũng không vội vã, hắn nhìn ma trơi, lại nhìn qua Khanh Linh, sau đó cười duỗi tay ra.
Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn kéo lại gần.
Cố Vọng nói: “Đi theo ta.”
Khanh Linh khẽ vùng ra, Cố Vọng quay đầu lại: “Làm sao vậy?”