Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 646
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:48:29
Lượt xem: 1
"Ừm." Cố Vọng cũng không ngước mắt lên, chỉ tinh tế vuốt ve dải lụa đỏ trên cổ tay mình, đây là buổi tối Khanh Linh giật xuống rồi tự mình buộc lên cho hắn: "Người đang ở đâu?"
Thanh Tả hoạt động ở Ma giới đã lâu, rõ ràng hơn bất kỳ ai ba ngày nay chủ tử đi làm chuyện gì.
Hắn ta bình tĩnh nhìn chủ tử, thấy mặt mày hắn đều lộ ra vẻ thả lỏng.
Chuyện này chưa bao giờ gặp qua.
Thanh Tả nhẹ giọng đáp: "Hoài Thành."
Cố Vọng cười giễu một tiếng: "Ta còn tưởng đi nơi nào."
"Vân Cửu Phong thì sao?"
Thanh Tả nói: "Thư Nhất là Tiên tôn ở Vân Cửu Phong, chưởng môn cực kỳ coi trọng, sợ là sẽ không dễ dàng thả người cho chúng ta. Lâm Ngân Chi được lệnh của chưởng môn cũng đang đi tìm, chắc cũng sắp tìm được rồi."
"Không thả sao?" Cố Vọng cong môi, "Vậy thì để cho hắn c.h.ế.t ở đâu đó đi."
Lúc Khanh Linh tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã sớm tối đen, nàng sờ sang bên cạnh, lạnh lẽo, xúc cảm này làm cho nàng lập tức tỉnh táo lại, mở mắt ra: "Cố Vọng?"
Giọng nói mệt mỏi của Tiểu Kim Uyên truyền đến: "Hắn đi rồi."
Lúc này Khanh Linh mới nhìn thấy Tiểu Kim Uyên đang ngồi đong đưa chân trên bàn, xem chừng đã tới từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/646.html.]
Nàng vô thức kéo chăn che kín người, lại phát hiện Cố Vọg đã giặt sạch váy áo mặc lại hoàn chỉnh cho nàng.
Nhớ tới hành vi hoang đường mấy ngày nay, nàng ho nhẹ một tiếng rồi ngồi dậy: "Sao ngươi lại ở đây?"
Tiểu Kim Uyên khó tin trừng lớn mắt, vẻ mặt vốn đang mệt mỏi bỗng chốc sống lại: "Chẳng lẽ ta không nên ở đây sao? Ngươi ngủ một giấc xong lại cảm thấy ta không nên ở chỗ này à?"
Khanh Linh: "Ta không phải có ý này."
"Ngươi chính là có ý này!" Tiểu Kim Uyên khoanh hai tay trước ngực, tức giận nói: "Mới ba ngày mà ngươi đã quên mất ta rồi, ngươi đã làm gì hả?"
Chuyện này sao có thể nói ra được chứ?
Nga
Thấy nàng im lặng, bi thương của Tiểu Kim Uyên lại kéo đến, nó cúi đầu khóc nức nở: "Từ khi ngươi đi theo hắn, các ngươi không cần ta nữa đúng không?"
Sao lại khóc rồi, Khanh Linh vén chăn bước xuống giường: "Không phải…ui ."
Nàng vô thức xoa xoa thắt lưng.
Động tác này quá mức tự nhiên, Tiểu Kim Uyên đang giả khóc cũng dừng lại, vừa muốn hỏi nàng bị làm sao đã thấy cổ nàng lộ ra những vết đỏ kia, bấy giờ còn chói mắt hơn cả lúc đắp chăn nữa.
Tiểu Kim Uyên nghiêng đầu, nhìn cổ nàng nghiền ngẫm: "Ở đây hẳn không có côn trùng mới đúng."
Khanh Linh: "…"
Nàng nhấc tay che kín cổ, Cố Vọng quái gở này, hắn thật sự muốn ăn luôn nàng mà.