Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 656
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:55:31
Lượt xem: 4
Lâm Canh Đình ném kiếm xuống đất, sau đó ngước mắt lên nói: "không phải nói ta cướp thân thể của ngươi sao? Đã như vậy, thế thì ngươi tới lấy về đi."
Lời này vừa thốt ra, mặt mày ai nấy đều lộ ra biểu cảm khác thường.
Ngay cả Khanh Linh cũng không nhịn được giật mình.
Cố Vọng lại không có phải ứng gì nhiều, giống như không hề bất ngờ.
Hắn từ tốn làm một thuật pháp lau sạch m.á.u trên tay mình, sau đó thay Khanh Linh vén tóc ra sau tai nàng rồi nói: "A Linh ngoan, ta xử lý hắn xong sẽ đến tìm nàng."
Khanh Linh lắc đầu: "Không."
Mặt Cố Vọng tối sầm lại: "Sao cơ?"
"Để ta làm cho." Khanh Linh bước từng bước về phía trước.
Cố Vọng đột nhiên giữ tay nàng lại, mặt mày ảm đạm: "A Linh."
Hắn thật sự sợ, hắn sai rồi, cho dù đã có quan hệ phu thê với Khanh Linh thì lúc này hắn cũng sợ, nàng là nhân tố duy nhất không xác định được trong tay hắn.
Hắn thậm chí còn không biết, nếu để nàng đi qua đó, có lẽ đây sẽ lại là một giấc mộng, mà nàng vừa đi sẽ không trở lại nữa.
Nga
Phát hiện được cảm xúc của hắn, Khanh Linh phủ lên mu bàn tay Cố Vọng: "Ta không đi."
Cố Vọng không lên tiếng, hắn nghiêng đầu nhìn Thư Nhất, chỉ hối hận chưa kịp chọt mù một mắt còn lại của hắn ta.
"Cố Vọng, không cần sợ ta bỏ đi." Khanh Linh lại nói: "Chàng phải tin tưởng ta."
Yết hầu Cố Vọng khẽ giật, chớp mắt tiếp theo, trên môi đã được một sự mềm mại bao phủ.
Khanh Linh hôn hắn: "Tin ta, cũng tin tưởng chính chàng."
Thật lâu sau, Cố Vọng mới nhắm mắt lại: "Được."
Hắn nhấc tay lên, vốn dĩ lần trước ở Hoài Thành có một cái hố trên mặt đất, lúc này đã bị hắn hạ một cái kết giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/656.html.]
Khanh Linh hiểu ý của hắn, nàng đi đến trước mặt Thư Nhất: "Chúng ta nói chuyện riêng đi."
Thư Nhất nghiêng người, che nửa bên mặt mình lại: "Cô không sợ ta sao?"
Khanh Linh mỉm cười: "Không phải ngài đã nói, chuyện làm vì mình."
"Tôi không vô dụng như vậy."
Im lặng chốc lát, Thư Nhất mỉm cười, thu kiếm về, đi vào bên trong kết giới.
Khanh Linh quay đầu nhìn Cố Vọng, khẽ cười một tiếng với hắn: "Chờ ta."
Dứt lời, nàng cũng tiến vào bên trong kết giới.
Mà đổi lại ở một đầu khác, Lâm Canh Đinh vừa nhấc tay lên đã hủy đi quỷ khí Khanh Linh che trên vách tường, toàn bộ trận pháp đều lộ ra, y nói: "Tới đây đi, lấy về."
"Nếu như ngươi có bản lĩnh."
Vô Kỳ nhìn chằm chằm y: "Ngươi có ý gì?"
"Nếu cho rằng ta đã cướp thân thể của ngươi." Lâm Canh Đình nói: "Sau khi Tỏa Hồn Trận này bức hồn phách, xem ngươi có lấy được thân thể của ngươi về hay không."
Giọng nói của y vừa dứt, một viên Phật châu bay qua, bắn trúng Vô Kỳ.
Trong miệng Vô Kỳ phun ra một ngụm m.á.u tươi, hắn quay đầu nhìn về phía Cố Vọng.
Lúc này Cố vọng đang khó chịu, hắn trực tiếp xách Vô Kỳ qua, ấn một cái Phật ấn lên mi tâm hắn, nhưng hình như không phải, giống như là rút thứ gì đó ra hơn.
"Đã như vậy." Cố Vọng lười biếng nói: "Vậy hồn phách của ngươi cũng thoát ra luôn đi."
Ấn của hắn đánh nát Tỏa Hồn Trận mà Vô Kỳ bố trí cho mình.
Hắn không vui thì người khác cũng đừng mong êm đẹp, huống chi còn là người hắn nhìn không vừa mắt.
Như vậy Cố Vọng mới vừa lòng.
Hắn dựa vào bên cạnh vỗ vỗ tay, bày ra tư thế xem diễn: "Làm cho ta xem đi, đến cùng các ngươi ai mới là Lâm Ngân Chi.".