Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 69
Cập nhật lúc: 2024-10-09 15:10:59
Lượt xem: 1
Cố Vọng đáng chết.
Khanh Linh vẫn luôn bình thản nhưng lúc này tâm trạng lại có chút bùng nổ.
Xuyên qua bức bình phong đó, Khanh Linh cảm giác thân thể đột nhiên trống rỗng, ngay sau đó nhanh chóng rơi xuống dưới.
Phía dưới là dung nham sôi trào, nơi này chính là cái huyệt động vừa nãy.
Có một khoảnh khắc Khanh Linh chợt nghĩ, rơi xuống thì thôi vậy, bây giờ nàng cũng không muốn làm nhiệm vụ nữa, cứ để Cố Vọng tự sinh tự diệt đi.
Nhưng ý niệm này còn chưa hình thành, nàng đã cảm giác bản thân giống như đụng phải gì đó, vừa cúi đầu nhìn, tên quỷ cảnh không có mặt kia đã bị nàng dẫm dưới chân.
Khanh Linh: “……”
Tâm trạng của nàng không được tốt cho lắm.
Thế là nàng không chút do dự, lại dẫm thêm hai phát.
Trong cổ họng của quỷ cảnh phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, phía dưới dung nham sôi trào càng dữ dội, là những oán linh đó lại hỗn loạn lên.
Nga
Khanh Linh nhíu mày: “Các ngươi thật ồn ào.”
Nàng dẫm lên đầu quỷ cảnh, dựa vào lực này bay lên, lại lần nữa vẽ một tấm bùa chú, tấm bùa chú mang theo quỷ khí hướng về phía dung nham đang gào thét.
Đám oán linh trong dung nham tức khắc bị quỷ khí ăn mòn, quỷ cảnh cũng bởi vậy mà mất đi oán khí, từ không trung rớt xuống mặt đất.
Khanh Linh chậm rãi đáp xuống đất, vừa định sai khiến những oán linh đó quay lại cắn trả quỷ cảnh, chợt thấy đối diện có rất nhiều người mang vẻ mặt phức tạp nhìn nàng.
Trong động này, có rất nhiều người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/69.html.]
Những người đó trước đây đều là tu sĩ, nói cách khác……
Nàng nhìn chung quanh một vòng, chậm rãi quay đầu, chợt thấy Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên đứng ở phía sau, hai người cầm kiếm nhìn nàng, một người thần sắc lạnh lùng, một người vẻ mặt dịu dàng, tuy rằng dung mạo đều không quá xuất sắc, nhưng hình ảnh vẫn đẹp đẽ như một bức họa.
Động tác Khanh Linh ngừng lại.
Cố Vọng biết hai người này đang ở đây? Cho nên mới đẩy nàng xuống?
Nàng bình tĩnh lại, đây là chuyện của người khác.
Vì thế nàng thu tay, tha cho quỷ cảnh nằm liệt trên mặt đất, sau đó lui sang một bên yên lặng chờ đợi.
Cổ Vũ Yên không hiểu nàng làm như vậy là có ý gì: “Khanh cô nương?"
Rõ ràng phải đánh tan quỷ cảnh, tại sao lại thu tay lại?
Tiểu Kim Uyên cũng không hiểu được, tính trẻ con hỏi: “Sao ngươi lại không đánh c.h.ế.t hắn?!”
Giọng nói thánh thót của nó vang vọng toàn bộ huyệt động.
Khanh Linh từ tốn nói: “Ta không thể, đánh không lại.”
Tiểu Kim Uyên: “Ngươi sao lại không thể được? Ngươi là tổ tông của hắn, vừa rồi……”
Khanh Linh đưa tay bịt miệng Tiểu Kim Uyên, ngước mắt nhìn Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên, cười nhạt nói: “Có thể là vì mệt rồi, không được thoải mái cho lắm.”
“Nhị vị đạo trưởng lợi hại như vậy, nhất định có thể diệt trừ được tên quỷ cảnh này.”
Vai chính đang ở đây, sao nàng có thể nhúng tay vào, có điên mới đi tranh công lao với vai chính.