Đại Phóng Dị Sắc Ở Dị Giới, Ta Giải CứuThế Giới Khỏi Âm Mưu Diệt Vong - Chương 342
Cập nhật lúc: 2024-10-13 11:54:51
Lượt xem: 22
Chương 342:
Mặt đất dưới tảng đá đó là nơi duy nhất gần đó không có khe hở, không lo hơi nước bốc lên, có thể làm nơi nghỉ ngơi tạm thời.
DTV
Đặt Diệp Thanh Đình vào chỗ bóng râm hẹp dưới tảng đá, Lê Tinh lấy chai nước của mình ra. Mở nắp chai, trước tiên bóp miệng cậu đổ vào nửa chai, phần còn lại đổ hết lên đầu và cổ cậu để hạ nhiệt.
"A Tinh, cậu đã nhường đá năng lượng rồi, bây giờ lại nhường nước cho Thanh Đình, bản thân cậu thì sao?" Thôi Thiên Tiếu đều nhìn thấy, chai nước của Lê Tinh căn bản chưa động đến, chắc chắn là suốt đường đi nhịn khát không nỡ uống, toàn bộ đều cho Thanh Đình.
Thôi Thiên Tiếu thật hận mình hấp tấp, vừa không tiết kiệm được một giọt nước, vừa kéo cả mọi người vào cảnh ngộ này, cậu đúng là đồ vô dụng.
Lê Tinh: "Tôi không khát."
Thôi Thiên Tiếu đau lòng, đi bộ mấy tiếng đồng hồ trong nơi nóng như nồi hấp, sao có thể không khát?
Cậu là đàn ông con trai, da cũng sắp nứt nẻ, Lê Tinh da thịt mềm mại, chắc chắn càng khó chịu hơn. Nếu Lê Tinh than phiền vài câu, trong lòng cậu sẽ dễ chịu hơn nhưng Lê Tinh lại không nói gì, kiên cường đến mức khiến người ta muốn khóc.
Thôi Thiên Tiếu hít mũi một cái, đáng ghét, nơi quỷ quái này khiến mắt người ta khô khốc, khóc cũng không ra nước mắt.
"Các cậu nghỉ ở đây, tôi đi quanh đây một chút, tìm chút cỏ thuốc giải nhiệt cho Thanh Đình."
Thôi Thiên Tiếu lau mặt, nói: "Tôi đi với cậu!"
"Không cần, Thanh Đình vẫn chưa tỉnh, cậu ở lại bảo vệ cậu ấy."
Kỳ Minh: "Tinh tỷ, cho tôi đi với, tôi sẽ tìm trận pháp truyền tống tiếp."
Kỳ Minh đã ăn hai viên Thiên Linh Đan, tinh thần lực giảm mạnh, thiếu nước trầm trọng khiến da cậu khô héo, dưới mắt một mảng xanh xám, Lê Tinh thực sự sợ cậu cũng ngã xuống ngay sau đó.
"Không cần tìm nữa, nếu có thật thì đã tìm thấy từ lâu rồi."
Kỳ Minh sắp khóc, nếu không có trận pháp truyền tống, chẳng phải họ sẽ bị loại gián tiếp sao!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-phong-di-sac-o-di-gioi-ta-giai-cuuthe-gioi-khoi-am-muu-diet-vong/chuong-342.html.]
"Không thể nào, chắc chắn là do tôi quá ngu ngốc nên không tìm ra! Chúng ta vẫn chưa đến khu vực trung tâm của địa phổi, biết đâu ở đó có..."
Kỳ Minh càng nói giọng càng nhỏ, nhiệt độ khu vực trung tâm của địa phổi lên tới 75 độ, khắp nơi đều là khe nứt mặt đất không ổn định và dung nham phun trào, ban tổ chức không thể mạo hiểm tính mạng để thiết lập trận pháp truyền tống ở đó.
Có lẽ, Lê Tinh nói đúng.
"Phục hồi thể lực trước, rồi hãy nghĩ đến chuyện rời đi. A Tiếu, chăm sóc tốt cho hai người họ, trước khi tôi quay lại không được đi lung tung."
Lê Tinh nói xong, sải bước đi về khu vực trung tâm mà họ chưa từng đặt chân đến.
Cô vốn tưởng rằng một nơi nóng bức như vậy sẽ không có nhiều cây cối nhưng ngoài dự đoán của Lê Tinh, càng đi về khu vực nhiệt độ cao, cây cối lại càng nhiều.
Hầu hết các khe nứt đều được thực vật phủ kín, nhìn từ bề mặt hoàn toàn không thấy dung nham bên dưới vẫn đang chảy.
Vì càng đến gần trung tâm, hơi nước phun trào càng thường xuyên. Thực vật trải qua hàng triệu năm tiến hóa, đã có thể chịu được nhiệt độ cao tới hàng trăm độ, hấp thụ hơi nước, coi khe nứt như luống ươm, mọc thành từng đám.
Lê Tinh cẩn thận tìm kiếm ở từng khe nứt, thỉnh thoảng lại đưa tay hái một ít lá, hoa, rễ, tích tiểu thành đại, trên đường đi cô cũng tìm được không ít nguyên liệu có thể sử dụng.
Kể từ khi vào khu vực địa phổi, Tam Thiên Liên không ngừng kêu gào trong thần thức của Lê Tinh muốn ra ngoài, Lê Tinh vẫn không để ý. Lúc này thấy Lê Tinh càng đi càng gần khu vực nhiệt độ cao, Tam Thiên Liên lại phấn khích.
"Chủ nhân chủ nhân! Khi nào ngươi mới thả ta ra?"
"Tại sao phải thả ngươi ra?"
"Nơi này toàn là nguyên tố hỏa, ta muốn ăn! Nhanh thả ta ra đi a a al"
Tiếng khóc lóc trẻ con của Tam Thiên Liên không hề lay chuyển được ý chí của Lê Tinh.
"Không được."
Tam Thiên Liên sốt ruột: "Tại sao không được? Ngươi đã hứa với ta, sẽ giúp ta tìm năng lượng thích hợp để nuốt chứng, bây giờ khắp nơi đều là nguyên tố hỏa, ngươi lại không giữ lời! Ngươi, ngươi hèn hại"