Đại Phóng Dị Sắc Ở Dị Giới, Ta Giải CứuThế Giới Khỏi Âm Mưu Diệt Vong - Chương 475
Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:43:59
Lượt xem: 39
"Tất nhiên là đến gặp học tỷ Giang rồi, xa nhau lâu như vậy, học tỷ có nhớ tôi không?"
"Tôi mới không——!"
Lời của Giang Tú Huệ còn chưa nói hết, đã bị Lê Tinh dùng một ngón tay điểm vào huyệt đạo, toàn thân cô ta như bị điện giật, mềm nhũn không còn sức lực.
Lê Tinh thuận thế khoác vai Giang Tú Huệ, vẫy tay với những học sinh xung quanh, nói lớn: "Mọi người giải tán đi, tôi mời học tỷ đi ăn cơm."
Giang Tú Huệ không nói được, dùng ánh mắt ra sức ám hiệu những học sinh xung quanh cứu cô ta, đáng tiếc là mọi người đã sớm bị sự ghen tị che mờ mắt, không ai nhìn thấy.
"Chu Võ, xóa những bức ảnh mà những người đó vừa chụp đi, đừng để lộ hành tung."
//Yên tâm đi cô Lê, đã xóa rồi.//
Ôm Giang Tú Huệ đi đến cửa, người gác cổng là fan hâm mộ của Lê Tinh, đưa hai người đến tận nơi mới luyến tiếc quay về.
Đưa Giang Tú Huệ đến phi thuyền của Trịnh Kỳ, Lê Tinh mới giải huyệt cho cô ta.
Sau khi khôi phục khả năng hành động, việc đầu tiên Giang Tú Huệ làm là bỏ chạy, đáng tiếc là chưa kịp để Lê Tinh ra tay đã bị bắt trở về, hai tay bị trói ngược ra sau.
"Giang Tú Huệ, đừng sợ, tôi chỉ hỏi cô vài câu thôi."
"Đồ khốn! Đừng mơ tưởng, tôi sẽ không nói đâu!"
Lê Tinh thở dài, ra hiệu cho Triệu Nhất buông tay, Giang Tú Huệ cuối cùng cũng có thể thẳng người nhìn Lê Tinh, lần này cô ta không phản kháng nữa, chỉ là ánh mắt tràn đầy sự căm hận.
"Cô không muốn biết người hại c.h.ế.t anh trai cô là ai sao?" Giang Tuấn Nam đã c.h.ế.t trong tù vì suy đa tạng, chỉ còn ba ngày nữa là mãn hạn tù.
Câu nói này của Lê Tinh đã đ.â.m trúng điểm yếu của Giang Tú Huệ, hốc mắt cô ta hơi đỏ nhưng vẫn cố cãi.
"Tôi biết! Người hại c.h.ế.t anh ấy chính là cô! Nếu không phải vì cô, anh tôi sao có thể bị bắt?"
Triệu Nhất ghét nhất loại người làm sai nhưng lại đổ lỗi cho người khác, giơ tay định tát Giang Tú Huệ một cái nhưng bị Lê Tinh trừng mắt. Triệu Nhất rụt cổ, cười trừ lui về phía sau.
Lê Tinh cười với Giang Tú Huệ: "Được, tại tôi! Vậy anh ta già đi nhanh chóng, tuổi còn trẻ mà tạng phủ suy kiệt, cũng tại tôi sao?" "Cái này..."
Giang Tú Huệ cứng họng, sự thật ra sao, cô ta hiểu rõ trong lòng, cái c.h.ế.t của Giang Tuấn Nam không thể đổ lỗi cho Lê Tinh. Nhưng nếu không tìm một đối tượng để trút giận, cô ta sợ mình sẽ suy sụp cảm xúc.
"Giang Tú Huệ, hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi cô, trước khi anh trai cô xảy ra chuyện, anh ta có liên lạc với người nào khả nghi không?"
Giang Tú Huệ quay mặt đi, giọng cứng nhắc nói: "Tôi không biết."
Thái độ không hợp tác của Giang Tú Huệ không làm khó được Lê Tinh. Theo cô thấy, Giang Tú Huệ chỉ là một cô nhóc đang nổi loạn, đối phó với cô ta không khó chút nào.
"Anh trai cô già đi nhanh chóng như vậy là vì anh ta đã ăn một loại thuốc tên là Thánh Đan, loại thuốc này đến từ Tru Tiên Giáo. Anh trai cô từng cầu cứu tôi nhưng tiếc là lúc đó thuốc đã phát huy tác dụng đến giai đoạn cuối rồi, tôi không cứu được anh ta."
Mặc dù nhà họ Giang một mực khẳng định Giang Tuấn Nam không dùng thuốc cấm nhưng Giang Tú Huệ hiểu rõ nhất anh trai ruột của mình có mắc chứng lão hóa sớm hay không.
Bây giờ nghe Lê Tinh đích thân kể lại tình hình ngày hôm đó, lớp phòng thủ vững chắc của Giang Tú Huệ xuất hiện vết nứt, hai tay nắm chặt lấy gấu áo, hốc mắt đỏ hoe.
"Dựa vào biểu hiện của anh trai cô sau khi uống thuốc, anh ta hoàn toàn không biết loại thuốc này là gì, có tác dụng phụ gì, rõ ràng là có người lừa anh ta uống."
"Cô hận tôi, tôi có thể hiểu, dù sao tôi cũng là người giao anh trai cô cho đội bảo vệ. Nhưng cô hãy suy nghĩ kỹ xem, người thực sự hại c.h.ế.t anh trai cô là tôi, hay là người đã lừa anh trai cô uống thuốc?"
Biểu cảm của Giang Tú Huệ rõ ràng đã d.a.o động.
"Nếu anh trai cô có linh thiêng, anh ấy nhất định hy vọng cô có thể tìm ra người thực sự hại anh ấy, báo thù cho anh ấy!"
Chuong 476:
Giang Tú Huệ chua xót lắc đầu: "Vô dụng thôi, Tru Tiên Giáo thế lực quá lớn, tôi không đấu lại được họ. Hơn nữa gia chủ đã ra lệnh, không cho tôi tiếp tục truy cứu nguyên nhân cái c.h.ế.t của anh trai, tôi, tôi... không làm được gì cảt"
Lê Tinh: "Giang Tú Huệ, chỉ cần cô cung cấp được thông tin hữu ích, tôi sẽ giúp cô báo thù!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-phong-di-sac-o-di-gioi-ta-giai-cuuthe-gioi-khoi-am-muu-diet-vong/chuong-475.html.]
Giang Tú Huệ mở to mắt không thể tin nổi: "Thật sao? Tại, tại sao?"
"Có một người rất quan trọng với tôi đã mất tích, mọi manh mối đều chỉ ra người cung cấp thuốc cho Giang Tuấn Nam, tôi phải nhanh chóng tìm ra ông ấy."
Giang Tú Huệ và Lê Tinh nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: "Được! Tôi nói."
"Anh trai tôi quen một thương nhân trên mạng đen, đã mua không ít thứ từ tay người đó, m.á.u ếch rừng mà chúng tôi dùng để tập kích cô chính là mua từ anh ta."
"Anh ta tự xưng là Nhện, không có cửa hàng, khi giao dịch, địa điểm sẽ được gửi đến quang não của chúng tôi trước một giờ, đôi khi địa điểm còn thay đổi đột ngột, hành sự rất cẩn thận."
"Vài ngày trước Lễ hội Ánh sáng, tôi vô tình nghe thấy anh trai tôi gọi điện thoại, nói gì đó về thuốc, tăng sức chiến đấu các kiểu. Lúc đó tôi không để tâm, bây giờ nghĩ lại, chắc chắn là anh ấy đã bị lừa vào thời điểm đó." Về cuộc điện thoại này, Giang Tú Huệ không nói với ai nên ngay cả Giang Ngật Sơn cũng không biết cô ta nắm được những thông tin này.
Giang Tú Huệ lau nước mắt, tiếp tục nói: "Tôi không biết anh trai tôi đã gọi điện cho ai nhưng nếu thuốc của anh trai tôi là mua được thì chỉ có thể là từ Nhện!"
Lê Tinh hỏi: 'Nhện trông như thế nào?"
Giang Tú Huệ lắc đầu: "Mỗi lần xuất hiện, người đó đều che kín mít, không nhìn thấy mặt, nói chuyện cũng dùng máy biến giọng. Nói thật, tôi không biết người đó là nam hay nữ."
DTV
"Vậy... người đó có đặc điểm gì khác biệt không?"
Giang Tú Huệ nhíu mày suy nghĩ một lúc, đột nhiên mắt sáng lên: "Tôi nhớ ra rồi! Có một lần giao dịch, tôi thấy trên mu bàn tay người đó có hình xăm con nhện. Mặc dù người đó nhanh chóng dùng tay áo che lại nhưng hình xăm đó rất sống động, giống như con nhện thật vậy, tôi chưa từng thấy kiểu nào giống như vậy."
Lê Tinh mừng rỡ: "Cô có thể vẽ lại không?"
"Tôi thử xem."
Rất nhanh, Giang Tú Huệ đã vẽ lại hình xăm con nhện trong trí nhớ vào quang não, mặc dù có một số chỉ tiết đã không còn nhớ rõ nhưng hình dạng chung thì không sai biệt lắm.
"Đại Vũ Tiểu Vũ, đến lượt hai người rồi!"
//Vâng, tiểu thư Lê!//
//Yên tâm đi, Tinh tỷ!//
Trong một cửa hàng, Chu Võ bẻ bẻ mấy cái ngón tay, nói với Tiền Tiểu Vũ bên cạnh: "Tiểu Vũ, chúng ta thi xem ai tim ra nghi phạm trước nhé!"
Tiền Tiểu Vũ không hề nao núng, nhe răng nói: "Được thôi, thua phải trả tiền đấy nhé, anh Đại Vũ!"
"Haha, vậy thì tôi có phúc rồi!"
Hai chiếc quang não hiện đại nhất bắt đầu hoạt động với tốc độ cao.
Năm phút sau, Lê Tinh nhận được tin nhắn.
//Tiểu thư Lê, kiểu nhện này là mẫu độc quyền của tiệm xăm Trác Quang. Từ khi mở cửa đến nay, đã có 62 khách hàng chọn mẫu hình xăm này.//
//Tinh tỷ, trong số 62 người này, có 13 người xăm ở tay.//
//Tiểu thư Lê, tôi đã xử lý toàn bộ hình ảnh ba chiều của 13 người này, gửi vào quang não của cô, để tiểu thư Giang nhận dạng xem ai có chiều cao và vóc dáng phù hợp với Nhện.//
Lê Tinh mở quang não, chiếu 13 hình ảnh 3D của những người mặc đồ đen trùm đầu trước mặt Giang Tú Huệ. Giang Tú Huệ tiến lại gần, đối chiếu từng người một, cuối cùng dừng lại trước người thứ 9.
"Là người đó!"
"Cô chắc chứ?"
Giang Tú Huệ gật đầu chắc nịch: "Chắc chắn!"
Lê Tinh vung tay, 12 hình ảnh còn lại biến mất, lớp mặt nạ trên người số 9 cũng được gỡ bỏ, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, nham hiểm.
Tiếng của Tiền Tiểu Vũ truyền ra từ quang não: //Người này tên là Chu Chí. Ồ? Hắn ta còn là vệ sĩ của thành chủ thành Thiên Nhất!//
Nếu Giang Tú Huệ không nhận nhầm người thì tại sao vệ sĩ của thành chủ lại phải giả làm thương nhân, giao dịch với Giang Tuấn Nam?