Đại Phóng Dị Sắc Ở Dị Giới, Ta Giải CứuThế Giới Khỏi Âm Mưu Diệt Vong - Chương 485
Cập nhật lúc: 2024-10-14 13:44:11
Lượt xem: 16
"Ôi, anh Tiết! Anh càng không nói cho em biết, em càng tò mò, tối nay đừng hong ngủ được. Anh mau nói đi, quý nhân đó rốt cuộc là ai? Có phải là người em quen không?"
Tiết Hàn cười lớn: "Quen chứ, em không chỉ quen, mà còn rất thân nữa!"
Ngay khi Lê Tinh chuẩn bị tiếp tục truy hỏi, một vệ sĩ vội vàng đi vào, cúi người thì thầm bên tai Tiết Hàn.
"Thành chủ, chỉ huy Sở Anh của Quân đoàn số một dẫn quân bao vây phủ thành chủ, không cho người của chúng †a ra vào."
"Cái gì——!" Tiết Hàn kinh ngạc: "Cô ta điên rồi sao!"
Bốn quân đoàn trấn giữ biên giới, không có lý do đặc biệt thì không được tự ý rời khỏi nơi đóng quân. Hành động hiện tại của Sở Anh tương đương với tạo phản. Sở Anh tính tình ngay thẳng, trung thành tuyệt đối, tuyệt đối không có dã tâm phản loạn, vậy thì mục đích bao vây phủ thành chủ của bà ta thật đáng để suy ngẫm.
Tiết Hàn không khỏi bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ thân phận của hắn ta đã bị bại lộ?
"Hôm nay có ai trong phủ thành chủ có dấu hiệu sinh mệnh d.a.o động lớn không?"
"Không có."
Như vậy thì không có ai bị bắt đi tra tấn? Bí mật của phủ thành chủ vẫn rất an toàn.
Trái tim treo lơ lửng của Tiết Hàn đột nhiên buông xuống, ra hiệu cho vệ sĩ ra ngoài trước, hắn ta sẽ đến ngay. Nắm lấy tay "Lâm Thải Nhi", Tiết Hàn bóp nhẹ, ay náy nói: "Thải Nhi, anh có chút việc công cần phải xử lý, em nghỉ ngơi một lát trước, anh sẽ sớm quay lại bên em."
"Chính sự quan trọng, anh Tiết cứ đi làm việc đi."
Tiết Hàn vội vã rời đi, khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ánh mắt Lê Tinh nhanh chóng trở nên lạnh lùng. Lời thì thầm của vệ sĩ với Tiết Hàn không qua được tai Lê Tinh, Sở Anh đã đến, bây giờ Tiết Hàn và hầu hết các vệ sĩ đều đã đến cổng phủ thành chủ, tiếp theo cô có thể yên tâm tìm Dương Châu.
"Đại Vũ, đã tìm thấy nơi Tiết Hàn vừa đi ra chưa?"
//Tìm thấy rồi! Tôi gửi bản đồ đường đi đến quang não của các côI//
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dai-phong-di-sac-o-di-gioi-ta-giai-cuuthe-gioi-khoi-am-muu-diet-vong/chuong-485.html.]
Lê Tinh vén chiếc váy dài chấm đất lên, buộc vào thắt lưng, để lộ chiếc quần thể thao bên trong, theo chỉ dẫn của bản đồ đường đi, cô chạy về phía nhà tù.
Có Sở Anh dẫn người gây chuyện, lại có Chu Võ điều khiển não chính lập kế hoạch đường đi, trên đường đi họ không gặp phải đội quân lớn, với thân thủ và tốc độ của ba người, họ nhanh chóng đến trước một đường hầm tối tăm nằm dưới phủ thành chủ.
Theo bản đồ đường đi hiển thị, đây chính là vị trí lối vào ngục tối nhưng trước mắt chỉ có một bức tường xi măng dày cộp, trên đó thậm chí không có một khe hở.
Triệu Nhất băn khoăn: "Ngũ ca, có phải nhầm không?"
//Từ thời điểm Tiết Hàn xuất hiện trên camera đầu tiên và tốc độ đi bộ của hắn ta tính toán, đây chính là lối vào mật thất, các cậu tìm xem có cửa bí mật không.//
Triệu Nhất đưa tay phủ lên bức tường xi măng, ánh sáng của nguyên tố lực lúc ẩn lúc hiện nhưng không ngưng tụ lại được.
DTV
"Bức tường này dày ít nhất 20 mét, trộn đất Hoàng Tuyền, tôi không dò được cửa bí mật ở đâu."
"Các anh lui ra, để tôi!"
Lê Tinh tung một cú đấm, bức tường dày 20 mét lập tức nứt ra như mạng nhện, phát ra tiếng kêu răng rắc không chịu nổi. Tiếp theo, cô lại tung thêm 2 cú đấm, bức tường ầm ầm đổ sập, để lộ ra một nhà tù ngầm khổng lồ. "Các người, các người là ai—— ư!"
Người bảo vệ phụ trách canh giữ nhà tù còn chưa nói hết lời thì đã bị "thị nữ" dịu dàng đáng yêu đánh bay, xác trượt dọc theo bức tường rơi xuống, để lại một vũng máu.
Lê Tinh lập tức nhìn thấy Dương Châu m.á.u thịt mơ hồ bị treo ở giữa nhà tù, lập tức dùng chưởng phong c.h.é.m đứt dây thừng, đỡ lấy ông nhẹ nhàng đặt xuống đất.
"Hiệu trưởng Dương!"
"Tham mưu Dương—~!"
"Dương ca, chúng tôi đến cứu anh rồi!"
Đừng nhìn Lê Tinh bây giờ đang mang khuôn mặt của Lâm Thải Nhi nhưng không hề cản trở Dương Châu nhận ra thân phận của cô qua giọng điệu và ngữ điệu.
Dương Châu lúc này đang chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng, toàn thân cơ bắp căng cứng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Lê Tinh, dường như có lời muốn nói nhưng trong cổ họng ngoài tiếng khục khặc vô nghĩa thì không nói được gì.