Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài - 02

Cập nhật lúc: 2024-12-19 23:45:57
Lượt xem: 237

Vu Âm bị hành động của anh ta làm cho ngạc nhiên, trừng mắt hỏi:

"Anh muốn đánh tôi à?"

Trợ lý Nghiêm như bị sét đánh ngang tai:

"Hả? Cô định đánh tôi mà?"

"Anh nói linh tinh cái gì vậy?!" Vu Âm nhìn chằm chằm hai nắm đ.ấ.m đang siết chặt của anh ta, càng thêm bối rối: "Anh giơ tay làm gì? Tưởng tôi sợ chắc?"

Trợ lý Nghiêm đưa mắt nhìn Đàm tổng cầu cứu. Đàm Từ, từ nãy đến giờ vẫn ung dung như đang xem hài kịch, khẽ nhếch mày, ra hiệu:

"Ngồi xuống đi, đừng làm quá."

Trợ lý Nghiêm nghe lệnh, nuốt nước bọt, rón rén ngồi xuống, vẫn không quên liếc Vu Âm với ánh mắt cảnh giác. Ai mà biết cô gái này có nổi điên nữa không chứ?

Đàm Từ thản nhiên quay sang Vu Âm, giọng nhàn nhạt:

"Cô muốn gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/02.html.]

Vu Âm từ từ buông tay, thả ống tay áo mà cô đang siết chặt xuống, khẽ gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự nhiên:

“Anh à, muốn xem bói không? Hôm nay tôi khai trương, quẻ đầu tiên đặc biệt ưu đãi, không cần 9999, cũng chẳng cần 999, chỉ cần mời tôi một bữa cơm là được.”

Nói xong, cô ngẩng đầu, ánh mắt chạm ngay người đàn ông ngồi trên xe lăn đối diện. Người đàn ông này có khí chất đặc biệt, kiểu người dù ngồi ở đâu cũng khiến người khác phải chú ý. Bộ vest được may đo cẩn thận tôn lên dáng vẻ nghiêm túc, mái tóc ngắn gọn gàng, từng cử chỉ toát lên sự sạch sẽ và chỉnh chu.

Dù đang ngồi trên xe lăn, không thể đứng lên như người bình thường, nhưng phong thái của anh lại không hề kém cạnh. Khuôn mặt anh tuấn đến mức khiến người khác không dời mắt được, đôi mắt phượng sắc sảo như nhìn thấu mọi thứ, nhưng trong đáy mắt lại mang theo một sự u ám khó diễn tả.

Chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng. Nhưng kỳ lạ là ánh mắt ấy khi nhìn cô lại không có sự sắc lạnh thường thấy, mà như đang hồi tưởng điều gì đó xa xăm.

Vu Âm không nghĩ nhiều, cô thu lại ánh mắt, trầm ngâm một lát, rồi quyết định… "bán thảm" một chút. Cô giơ ba ngón tay lên, vẻ mặt nghiêm túc:

“Tôi mới đến đây, đã ba ngày rồi chưa ăn cơm.”

Trợ lý Nghiêm đứng cạnh nghe vậy thì tròn mắt, không giấu nổi sự ngạc nhiên. Anh ta buột miệng hỏi, giọng đầy hoài nghi:

“Cô nghèo đến mức tiền ăn cơm cũng không có à?”

“Có chứ!” Vu Âm buông tay, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ. “Tôi nhặt rác cả buổi kiếm được mười đồng. Thấy đầu cầu có người bày quầy bói toán kiếm tiền, tôi liền nghĩ mình cũng làm được, thế là bày quầy luôn.”

Nghe đến đây, trợ lý Nghiêm không biết nên khóc hay cười, còn Đàm Từ thì chỉ lặng lẽ quan sát, không nói lời nào.

Loading...