Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài - 169
Cập nhật lúc: 2024-12-25 16:14:30
Lượt xem: 140
Vu Âm gọi điện cho Đàm Từ, giọng cô trở nên gay gắt hơn hẳn:
“Anh bỏ ra 300 vạn để thuê một đám người yếu kém hơn tôi đến bảo vệ tôi? Sao anh không đưa số tiền đó cho tôi, tôi tự bảo vệ mình được mà! Thậm chí tôi còn có thể tự kiếm ra số tiền đó!”
Ở đầu dây bên kia, Đàm Từ nghe cô nổi giận thì lại thấy nhẹ nhõm phần nào. Anh cười khẽ, giải thích:
“Lúc tôi xuất phát đã gọi cho em, nhưng lúc đó em không bắt được sóng. Đến chân núi, tôi gọi lại thì em lại đang bận. Nhắn tin em cũng không trả lời. Tôi lo lắng nên mới phải sắp xếp như vậy.”
Anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt giận dữ của Vu Âm lúc này, như một con mèo đang giương nanh múa vuốt. Nhưng khi nghĩ đến số tiền đã tiêu, lòng anh không khỏi đau xót.
“Đừng lo lắng. Số tiền đó sẽ có người trả lại cho tôi,” Đàm Từ cười, cố trấn an cô, “Ông Triệu nhờ tôi mang đồ em cần lên đây. Tôi cũng đã sắp xếp người bảo vệ em. Khi làm xong việc, xuống chân núi gặp tôi, tôi sẽ đợi em ở đó.”
Vu Âm vẫn nghi ngờ, hỏi lại: “Thật sự có người trả lại à? Anh có đang lừa tôi không đấy?”
“Đúng vậy,” Đàm Từ khẳng định, “Những người này sẽ theo em vài ngày tới. Nhiệm vụ duy nhất của họ là bảo vệ sự an toàn của em. Vì chưa xác định được trong đám người đó có ai giống như lão Du không, nên ông Triệu quyết định thuê thêm lực lượng. Sự xuất hiện của tôi cũng là để làm giảm bớt sự chú ý vào em.”
Nghe lý do có vẻ hợp lý, Vu Âm mới chịu tin. Cô thu điện thoại lại, kiểm tra kỹ nhóm bảo vệ để đảm bảo không ai bị điều khiển trước khi nhận bình đựng hồn từ đội trưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/169.html.]
Nhìn bình đựng hồn trong tay, cô lẩm bẩm:
“Nếu biết sớm là có thể dễ dàng lấy được thứ này, tôi đã chẳng phải vất vả đến vậy.”
Cô đặt chiếc quan tài nhỏ vừa làm xong vào ba lô, kéo khóa lại và vỗ vỗ lên nó, nói thêm:
“Để dành cho lần sau.”
Vu Âm quay sang đội trưởng, dặn dò:
“Các anh ở đây chờ tôi. Tuyệt đối không được đi lên phía trước!”
Thấy đội trưởng gật đầu xác nhận, cô quay người chạy vào rừng, tốc độ nhanh như một bóng báo. Chỉ trong nháy mắt, bóng dáng cô đã biến mất vào màn đêm.
Vu Âm quay lại ngôi nhà hoang và nhảy thẳng xuống giếng. Con quỷ bị trói vẫn ở đó, chỉ có đôi mắt là còn chuyển động được.
Cô mở nắp bình đựng hồn, vận linh lực thành một sợi dây trói chặt con quỷ rồi nhét nó vào bình. Sau đó, cô nhanh chóng dán một lá bùa trấn quỷ lên miệng bình. Chỉ vài động tác gọn gàng, con quỷ đã bị cô thu phục.
“Xong rồi. Đi thôi!”