Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài - 180
Cập nhật lúc: 2024-12-25 16:30:34
Lượt xem: 130
Cậu ngừng một chút, rồi tiếp, "Hoặc nếu có thể, cô cho tôi số điện thoại của họ được không? Tôi muốn gọi và hỏi họ lý do tại sao lại bỏ rơi tôi, sinh ra tôi nhưng không yêu tôi."
Vu Âm gật đầu, ánh mắt đầy sự nghiêm túc. "Tôi sẽ giúp cậu. Cậu cho tôi biết ngày sinh và giờ sinh của cậu, tôi sẽ tra cứu giúp."
Nhưng thay vì trả lời, Trần Phương Ngộ chỉ nhìn chăm chú vào màn hình, giọng nói chậm rãi như trút bầu tâm sự.
"Lúc tôi còn rất nhỏ, ba mẹ tôi đã ly hôn. Cả hai đều ra nước ngoài làm việc, để lại tôi cho chú ruột nuôi dưỡng. Từ đó, tôi sống nhờ vào sự ban ơn của người khác. Dù tôi còn sống, nhưng đôi khi cảm thấy mình vô dụng và chẳng còn hy vọng gì cả."
Cậu hít một hơi sâu, ánh mắt trở nên đau đớn, "Chú tôi luôn nói rằng tôi là đứa trẻ không ai muốn. Họ thương hại nên mới nhận nuôi tôi. Thím thì nhắc rằng tôi phải biết ơn vì họ đã cho tôi ăn, cho tôi ở, cho tôi đi học, và không được phép vô ơn."
Nghe đến đây, không khí trong livestream trở nên nặng nề. Trần Phương Ngộ kể tiếp, giọng vẫn bình tĩnh nhưng thấm đầy nỗi xót xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/180.html.]
"Hồi nhỏ, tôi nghĩ rằng nếu mình học giỏi, đạt thành tích cao, họ sẽ tự hào về tôi. Nhưng khi tôi đạt điểm cao, họ không vui, thậm chí còn mắng và không cho tôi ăn cơm. Tôi không hiểu vì sao lại như vậy, nên càng cố gắng học hành chăm chỉ hơn."
Cậu khẽ cười, một nụ cười đầy cay đắng. "Rồi tôi nhận ra, càng giỏi họ càng ghét tôi. Chú thím không muốn tôi nổi bật. Lúc ấy, tôi mới hiểu rằng điều họ cần không phải là tôi giỏi giang, mà là tôi phải làm nền cho anh họ của mình."
Cậu kể rằng có lần, anh họ yêu cầu cậu làm bài thi hộ và viết tên anh ấy. Khi anh họ đạt điểm cao, chú thím đưa anh ấy đi công viên, mua quần áo mới, còn cậu thì bị bỏ lại ở nhà. "Từ đó, tôi trở thành cái bóng của anh họ. Tôi làm bài tập và bài thi cho anh ấy, còn mình thì bị coi là kẻ lười biếng."
Cậu ngừng một lát, giọng nói như nghẹn lại. "Nhưng lạ thay, họ không còn đánh tôi nữa. Họ thậm chí còn khen tôi biết nghỉ ngơi, bảo trẻ con không cần phải quá cố gắng."
Ánh mắt cậu bé nhìn thẳng vào Vu Âm, như đang tìm kiếm một chút đồng cảm. "Lúc đầu, tôi nghĩ mình cuối cùng cũng khiến họ hài lòng. Nhưng dần dần, tôi cảm thấy trống rỗng. Họ chẳng yêu thương tôi thật lòng."
Cậu thì thầm, "Streamer, liệu có ai trên đời này yêu tôi thật lòng không? Tôi chỉ muốn hỏi ba mẹ mình... nếu họ không cần tôi, tại sao lại sinh ra tôi? Nếu muốn bỏ rơi tôi, tại sao không g.i.ế.c tôi ngay từ đầu để tôi không phải chịu khổ sở như thế này?"