Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài - 286
Cập nhật lúc: 2024-12-29 21:56:07
Lượt xem: 115
"Chúng tôi cầu xin cô! Nếu cô bị thương hoặc... hoặc không may mất mạng, gia đình cô sẽ ra sao?" Lưu Nguyên gần như van lơn.
Vu Âm nhìn hai linh hồn trước mặt, lòng trĩu nặng. Cô hiểu ra họ vẫn mắc kẹt trong ký ức về cái c.h.ế.t của mình, mang trong tim một chấp niệm sâu sắc: phải dập tắt hoàn toàn ngọn lửa. Họ không hề biết rằng mình đã hy sinh.
"Được rồi." Vu Âm gật đầu, ánh mắt dịu xuống. Cô quyết định không dùng phép thuật mạnh mẽ để đánh thức ký ức của họ. Điều đó có thể làm tổn thương linh hồn của Trần Văn Hào và Lưu Nguyên. Cô thu hồi lá bùa, nhẹ nhàng bước ra khỏi căn nhà gỗ.
Ngoài trời, Trương Hồng Thiên vẫn chờ, ánh mắt lấp lánh sự lo lắng. Ông hỏi ngay khi thấy cô:
"Đại sư, họ đã đi rồi sao?"
Vu Âm lắc đầu, giọng nhẹ nhưng chứa đầy nỗi trăn trở:
"Họ không biết mình đã chết. Họ vẫn bị kẹt trong ký ức về nhiệm vụ cuối cùng, cứ lặp lại những hành động của ngày định mệnh ấy. Bất cứ nơi nào có lửa, họ sẽ xuất hiện, cố gắng dập tắt nó."
Nói xong, cô lấy điện thoại, gọi cho Lê Ngữ.
"Lê Ngữ, cô có thể tìm giúp tôi thông tin về đơn vị của Trần Văn Hào và Lưu Nguyên không? Sau đó liên hệ với đội trưởng của họ. Tôi cần nói chuyện."
Sau khi cúp máy, Vu Âm thở dài, cố lấy lại bình tĩnh. Cô quay sang Trương Hồng Thiên, bất chợt hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/286.html.]
"Trương Hồng Thiên, khi ngọn lửa bùng phát, ông có sợ không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Trương Hồng Thiên sững sờ. Ông im lặng một lát, rồi lắc đầu.
"Lúc đó tôi không có thời gian để sợ. Tôi chỉ nghĩ đến việc cứu người và dập tắt ngọn lửa. Đó là trách nhiệm của tôi, là nhiệm vụ của tôi. Khi mặc bộ đồng phục lính cứu hỏa, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ, không được phụ lòng tin của mọi người."
Vu Âm chăm chú nhìn ông, rồi chậm rãi hỏi tiếp:
"Nhưng ông đã phải trả giá rất lớn. Cuộc sống của ông thay đổi hoàn toàn. Ông có hối hận không?"
Trương Hồng Thiên cười gượng. "Thực ra, khi con gái tôi khóc thét lên mỗi khi thấy tôi vào ban đêm, tôi đã hối hận. Tôi cảm thấy mình có lỗi với con bé. Nhưng..." Ông dừng lại, giọng nghẹn ngào. "Nếu được quay lại quá khứ, tôi vẫn sẽ làm vậy. Tôi không hối hận vì những gì mình đã làm."
"Ông thật vĩ đại." Vu Âm mỉm cười, nhưng rồi cô sửa lại lời: "Không, phải nói là các ông đều rất vĩ đại."
"Có lẽ là vậy." Trương Hồng Thiên cười buồn. "Sau khi chuyển đến đây, sống cách xa khói lửa, tôi cảm thấy yên bình hơn. Tôi coi như hai đứa nhỏ ấy đang thay tôi tiếp tục làm việc tốt."
Vu Âm cũng bật cười, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Ông hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu."
"Vợ tôi ngày trước cũng thường nói vậy, nhưng tôi không nghe." Ông cười khổ. "Nếu biết trước mọi chuyện, tôi đã nên nghe lời cô ấy, sớm cai t.h.u.ố.c lá rồi."