Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài - 492
Cập nhật lúc: 2025-01-03 11:37:48
Lượt xem: 117
Cô đưa cho hắn chiếc điện thoại đang phát dở một bộ phim cổ trang huyền huyễn. Đôi mắt của Cầu Minh ánh lên chút thích thú, nhưng hắn nhanh chóng cầm lấy và bắt đầu gõ rất nhanh. Xem ra, hơn nghìn năm tuổi đời của hắn không ngăn nổi sự tò mò với những món đồ hiện đại.
Sau khi viết xong, hắn đưa điện thoại lại cho Vu Âm. Đọc dòng chữ hiện trên màn hình, Vu Âm khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn lạnh lùng đầy cảnh giác.
“Được, làm theo lời tôi.”
Cầu Minh lấy một bể cá lớn, đổ đầy nước vào rồi rắc thêm muối. Sau đó, hắn hướng dẫn Vu Âm đưa Vọng Thư vào phòng tắm, để cô ngâm mình trong làn nước.
Vọng Thư thoáng chút e ngại, nhưng có Vu Âm ở bên cạnh, cô dần thả lỏng. Nằm trong làn nước mát lạnh, cảm giác thoải mái khiến cơ thể cô thư giãn, những mệt mỏi dường như tan biến.
Yêu thai bắt đầu được dẫn ra ngoài, một quá trình khác biệt hoàn toàn so với cách sinh nở của loài người. Không có đau đớn, không có m.á.u me, chỉ là một dòng linh khí dịu dàng đưa đứa trẻ từ cơ thể người mẹ ra ngoài.
Trong bàn tay của Cầu Minh, một đứa bé nhỏ xíu xuất hiện, nắm chặt ngón tay của mình. Hắn cẩn thận đặt đứa bé vào chiếc vỏ sò lớn đã được chuẩn bị sẵn.
Ngay khi đứa bé an toàn trong chiếc vỏ, Cầu Minh phun ra một ngụm máu, cả người ngã xuống sàn, hơi thở đứt quãng. Thuật pháp này đã gây phản phệ mạnh mẽ, khiến hắn kiệt sức đến mức không thể đứng dậy nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/492.html.]
Vọng Thư, với ánh mắt đượm buồn, chạm vào bụng mình. Cô nhìn chiếc vỏ sò trong tay Cầu Minh, nước mắt chảy dài. Giọng cô nghẹn ngào:
“Cầu Minh... Từ đầu đến cuối, anh chỉ lợi dụng tôi, đúng không? Tất cả những gì anh làm... chỉ để tôi sinh con cho anh?”
Cầu Minh hé mắt nhìn cô, rồi bất ngờ bật cười, nụ cười chứa đầy sự chua xót và mỉa mai. Hắn không trả lời, nhưng nụ cười ấy đã nói lên tất cả.
Hắn nghĩ gì? Làm sao cô hiểu được. Nếu không phải vì tộc nhân ngư đang bên bờ diệt vong, làm sao hắn phải rời bỏ biển cả, nơi yên bình và an toàn, để lên mặt đất đầy rẫy hiểm nguy?
Con người không ngừng sinh sôi, tàn phá đại dương, phá vỡ hiệp ước không xâm phạm giữa hai tộc. Hắn chỉ muốn bảo tồn giống loài của mình.
Vọng Thư cúi đầu, nước mắt rơi lã chã, rồi từ từ đứng lên, rời khỏi bồn tắm. Không cần câu trả lời, cô đã hiểu hết.
Vu Âm đặt tay lên vai cô, giọng dịu dàng:
“Vọng Thư, em hãy ngủ một giấc. Nếu muốn quên đi tất cả, tôi sẽ giúp em. Còn bây giờ, tôi phải đưa hắn về Đặc Sự Cục.”
Nói xong, cô gọi điện cho Lữ Văn Quân, cùng Cầu Minh quay về thành phố S.