Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài - 536

Cập nhật lúc: 2025-01-09 00:47:59
Lượt xem: 110

“Đừng giận nhé?” Vu Âm khẽ kéo tay áo anh, vẻ mặt vừa áy náy vừa lo lắng. Không đợi anh trả lời, cô vội vàng giải thích:

“Em thật sự không có ý định mạo hiểm đâu. Chỉ là em cảm thấy mình có thể làm được, nên mới thử. Kết quả là em đã cứu được mọi người mà! Vết thương cũng không nghiêm trọng, thật ra các anh không cần đưa em đến bệnh viện. Với người tu luyện như em, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi là ổn.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Đàm Từ, Vu Âm hơi hoảng. Cô chưa từng thấy anh thực sự tức giận. Trước mặt cô, anh luôn dịu dàng và điềm tĩnh. Nhưng cô đã nghe Nghiêm Minh kể rằng, một khi Đàm Từ giận, hậu quả không dễ đối phó.

Cô nhớ lại câu chuyện về lần Đàm Từ phá hỏng xe của ông Đàm vì một chuyện không vừa ý. Nghĩ đến đây, Vu Âm không khỏi lo lắng. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh, khẽ hỏi:

“Anh không phải giận mà phá luôn Đặc Sự Cục của em đấy chứ?”

Nghe vậy, Đàm Từ sững sờ, rồi bật cười. “Phá hoại tài sản nhà nước thì phải ngồi tù, em nghĩ anh muốn vậy sao?” Anh khẽ gõ đầu cô, sau đó thở dài:

“Từ lúc nhận được điện thoại của Dư Tiểu Ngư, biết em mạo hiểm như vậy và bị thương bất tỉnh, anh chỉ lo cho em. Không có tâm trạng mà giận dỗi gì cả.”

Đàm Từ nhìn thẳng vào mắt cô, tiếp tục nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/536.html.]

“Khi đến bệnh viện, nghe Dư Tiểu Ngư kể lại mọi chuyện, anh chỉ cảm thấy đau lòng. Em nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như vậy, em biết anh lo đến mức nào không?”

Đàm Từ trầm ngâm một lát, sau đó nhẹ giọng nói:

“Suy nghĩ kỹ, anh tự đặt mình vào hoàn cảnh của em. Trong tình huống đó, nếu là anh, anh cũng sẽ làm như em đã làm.”

Ánh mắt anh dịu dàng, pha chút cảm thông. “Chúng ta đều là người trưởng thành, là một phần tử của đất nước này. Cả đời này, em không thể lúc nào cũng dựa vào anh, cũng không thể lúc nào cũng đặt anh lên hàng đầu. Em có trách nhiệm và sứ mệnh của riêng mình.”

Những lời nói ấy nghe như có chút trách móc, nhưng từ ánh mắt đến giọng điệu của Đàm Từ vẫn rất bình tĩnh và thấu hiểu. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Vu Âm, ánh mắt đầy trìu mến. “Cho nên, anh không có lý do gì để giận em cả. Em đã cố gắng cứu sống hàng trăm mạng người, Vu Âm. Em thật sự rất dũng cảm.”

Vu Âm im lặng, cảm nhận từng lời anh nói thấm sâu vào lòng.

Đàm Từ tiếp tục, giọng trầm thấp nhưng vững vàng: “Thế giới này không phải là câu chuyện tình yêu lãng mạn trong cổ tích. Cuộc đời mỗi người không thể chỉ xoay quanh tình yêu, cũng không thể chỉ có tình yêu mà thôi. Vì vậy, anh sẽ không bao giờ biến cảm xúc của mình dành cho em thành một gánh nặng.”

Anh dừng lại, ánh mắt nhìn Vu Âm đầy yêu thương nhưng cũng có chút xa xăm. “Anh hiểu rằng, trong thời khắc ấy, em chỉ có thể nghĩ đến cách bảo vệ mọi người. Em đã có quá nhiều việc phải làm, quá nhiều điều phải gánh vác. Làm sao anh có thể ích kỷ yêu cầu em phải lo lắng thêm về anh được?”

Loading...