Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài - 632
Cập nhật lúc: 2025-01-14 12:12:39
Lượt xem: 96
Câu nói này cùng với biểu cảm của bà ta như một cú đ.ấ.m trực diện. Lữ Văn Quân và mọi người sững sờ, mất vài giây mới kịp phản ứng.
Hóa ra, bà ta không định thú nhận. Bà đã định phản bác Vu Âm, nhưng vì tác dụng của Chân Ngôn Phù, bà không thể nói dối, buộc phải khai sự thật.
Quảng Hải Đào nghe những lời đó mà c.h.ế.t lặng, không thể tin nổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mẹ mình. Hiển nhiên, chuyện này hắn hoàn toàn không hay biết.
Lữ Văn Quân bình tĩnh lại, ngồi xuống bên cạnh Vu Âm, rồi nghiêm giọng hỏi:
“Nói đi. Bà g.i.ế.c chồng mình vì lý do gì, đã làm cách nào và xử lý th·i th·ể ra sao?”
Anh khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Thảo nào cục trưởng muốn đưa cả nhà bốn người này về. Thẩm vấn đến người thứ ba rồi, ai cũng dính vào án mạng.”
Anh liếc sang Vu Âm, ánh mắt đượm vẻ cảnh giác. “Còn đứa nhỏ nhất trong nhà này, không cần đoán cũng biết, chắc chắn cũng từng g.i.ế.c người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/632.html.]
Người phụ nữ già nua run rẩy, nhưng vẫn phải mở miệng:
“Hắn nghi ngờ con trai không phải con ruột của mình, cứ ám chỉ mãi khiến ta lo sợ. Ta sợ hắn điều tra ra sự thật, biết ta đội nón xanh cho hắn, còn bắt hắn nuôi con của người khác. Vì vậy, ta quyết định ra tay trước. Ta đã dùng thuốc diệt chuột để độc ch·ết hắn.”
Giọng bà ta đều đều, ánh mắt trống rỗng khi kể tiếp:
“Sau khi hắn ch·ết, ta bỏ th·i th·ể vào bao tải, trong đó nhét đầy đá lớn, rồi đem ném xuống hố phân cũ ở nhà mình. Hố phân đó sâu lắm, lại nặng mùi, không ai để ý tới.”
“Thời đó ở quê, hố phân là tài sản quý giá, vì phân được dùng làm phân bón cho cây trồng. Nhưng dần dần, người trong làng bỏ trồng trọt, chuyển sang đi làm công nhân xa nhà, nên những hố phân kiểu cũ cũng chẳng ai dùng nữa. Người ta còn xây nhà vệ sinh sạch sẽ, thay bằng bể tự hoại. Đám hố phân cũ bị bỏ hoang, thậm chí được trám kín bằng xi măng vì lý do mỹ quan.”
“Lúc ấy, ta bảo với mọi người rằng hắn ra ngoài làm công để kiếm tiền. Thời đó, có người đi làm xa cả mấy năm trời không trở về cũng chẳng ai thấy lạ. Ai cũng nghĩ hắn chỉ là kẻ vô trách nhiệm, bỏ mặc vợ con ở quê nhà. Ta còn nói hắn không gửi tiền về cho gia đình lấy một đồng, khiến dân làng mắng hắn là đồ súc sinh.”
“Bảy tám năm trôi qua, không ai thấy hắn trở về, cũng chẳng nghe tin tức gì. Người trong làng đều bảo hắn chắc hẳn có vợ bé bên ngoài, sống sung sướng nên quên gia đình. Dần dần, không ai còn nhắc tới hắn nữa. Cái nhà này coi như từ bỏ hắn từ lâu rồi, giống như cách hai người đàn ông bạc tình ở thôn bên từng làm.”
Người phụ nữ già nua dừng lại, đôi mắt đờ đẫn, như đang chìm trong ký ức tội lỗi của mình.