Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài - 640
Cập nhật lúc: 2025-01-15 01:05:18
Lượt xem: 114
Sáng hôm đó, trước khi đi, Vu Âm cẩn thận dặn dò:
“Anh nhớ mang lá bùa hộ mệnh mà em đưa đấy nhé. Cái này không thấm nước, nên anh có tắm rửa cũng không cần tháo ra.”
Đàm Từ gật đầu:
“Em đi Vu tộc nhớ chú ý an toàn. Giờ anh không giúp được nhiều cho công việc của em nữa.”
Trước đây, khi Vu Âm còn làm việc một mình, anh có thể hỗ trợ điều tra tài liệu hoặc xử lý những việc nhỏ. Nhưng giờ đây, khi cô đã là Cục trưởng Cục Đặc Sự, những việc đó đều có cấp dưới làm nhanh hơn anh nhiều. Anh chỉ có thể quan tâm cô bằng cách khác.
Vu Âm bật cười, ánh mắt đầy tự tin:
“Yên tâm đi, trên đời này không ai có thể làm em bị thương. Tu vi của em ngày càng tiến bộ. Trước đây em đã rất giỏi, giờ còn lợi hại hơn nữa!”
Thấy Đàm Từ có vẻ muốn nói thêm gì đó, Vu Âm không đợi lâu. Cô nhẹ nhàng nâng mặt anh lên rồi đặt một nụ hôn. Cô thích sự gần gũi với Đàm Từ. Tình cảm giữa hai người, dù ở bất kỳ khía cạnh nào, cô luôn là người nắm thế chủ động.
Cô là người thẳng thắn. Muốn làm gì thì làm ngay, không do dự, cũng không vòng vo. Và đêm đó, một lần nữa họ tận hưởng trọn vẹn những phút giây gần gũi bên nhau.
Sáng hôm sau, khi Vu Âm thức dậy, Đàm Từ đã rời giường từ sớm. Trong nhà không có ai ngoài hai người, anh không dùng xe lăn mà đang tựa vào tường, luyện cơ chân và tập đi lại.
Nghe tiếng cô xuống lầu, anh quay đầu lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/640.html.]
“Em tỉnh rồi à? Bữa sáng anh để sẵn trong bếp, em ăn trước đi.”
Vu Âm cười, đáp:
“Lữ thúc và mọi người sắp đến rồi. Em dậy trễ, nên sẽ mang bữa sáng lên xe ăn luôn.”
Cô chạy đến ôm lấy anh, đặt một nụ hôn lên má trước khi nhanh chóng vào bếp lấy đồ. Chỉ một lát sau, cô quay ra với túi đồ ăn sáng trên tay.
Đúng lúc đó, tiếng xe bên ngoài vang lên.
“Lữ thúc tới rồi. Em đi trước đây nhé!” Cô nói lớn, rồi nhanh chóng ra huyền quan thay giày, mở cửa và rời đi.
Đàm Từ đứng nhìn theo bóng dáng cô, khẽ mỉm cười. Nghiêm Minh lắc đầu, con ch.ó lớn bên cạnh anh ta sủa gâu gâu vài tiếng. Thật là ở đâu cũng không thể thiếu sự hiện diện của nó.
“Đại sư lúc nào cũng vội vã...”
Bên ngoài, Lữ Văn Quân ngồi ở ghế lái, Dư Tiểu Ngư và Đại Không đã ngồi sẵn ở ghế sau. Vu Âm lên xe, ngồi vào ghế phụ rồi hỏi:
“Nguyên Nhất và mọi người đi xe khác à?”
“Đúng vậy. Họ đưa Nghê Khê đi trước đến sân bay rồi. Nhiệm vụ lần này phải đến Vu tộc, nơi đó khá hẻo lánh nên cần trực thăng. Máy bay trực thăng đã chờ sẵn ở sân bay,” Lữ Văn Quân giải thích.