Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài - 94
Cập nhật lúc: 2024-12-22 21:24:40
Lượt xem: 87
Cha Khương đứng bên cạnh, nghe từng lời vợ nói mà tức giận đến run người. Ông định lên tiếng phản đối thì bỗng nhiên, khi kéo tay con gái để an ủi, ông vô tình kéo trật ống tay áo của con. Trước mắt ông hiện lên những vết sẹo chằng chịt trên cổ tay con gái.
Ông bàng hoàng, tay run lẩy bẩy. Những gì Vu Âm nói về trầm cảm của con gái ông đều là sự thật. Thanh Hà đã âm thầm chịu đựng nỗi đau không ai thấu.
“Đủ rồi! Bà nhìn xem tay con gái mình đi!” Cha Khương hét lên, mắt đỏ hoe. Ông nắm lấy tay con, muốn chạm vào những vết thương, nhưng Thanh Hà vội giấu tay sau lưng. Ông càng đau lòng hơn khi thấy những vết cắt mới vẫn còn rướm máu, vết m.á.u thấm rõ trên ống tay áo.
“Tôn Tú Lệ! Bà đã biến con gái mình thành ra thế này đấy!” Cha Khương khóc nức nở. “Đúng là tôi không kiếm được nhiều tiền, nhưng tôi chưa bao giờ để bà và con gái phải đói khổ ngày nào. Tôi cũng chưa bao giờ để bà phải đi vay mượn ai cả!”
Nhưng Tôn Tú Lệ không chịu thua, bà phản bác ngay:
“Ông còn mặt mũi nói à? Nhà người ta có ô tô, còn nhà mình vẫn đi xe đạp. Ông không thấy con gái ngồi sau xe lạnh cóng mỗi sáng à?
Nhà người ta ở chung cư cao cấp, còn con gái nhà mình phải sống trong căn nhà chật chội này. Khi con bé tập đàn, hàng xóm còn chửi bới. Ông không thấy con gái mình chịu thiệt thòi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-su-xuyen-khong-bat-quy-doan-menh-cua-do-tong-tai/94.html.]
Cha Khương cúi đầu im lặng. Lời trách móc của vợ như xát muối vào lòng ông. Nhưng chưa kịp nói thêm gì, Khương Thanh Hà đột nhiên đứng bật dậy.
Bà Tôn Tú Lệ nghĩ rằng con gái sẽ như mọi khi, ôm bà khóc lóc xin lỗi. Nhưng không, Thanh Hà bước nhanh đến ôm chặt lấy mẹ rồi bất ngờ kéo bà ra cửa sổ.
“Mẹ!” Thanh Hà nói lớn, giọng như nghẹn lại trong cổ họng. “Nếu mẹ thấy cuộc sống khổ như vậy thì chúng ta cùng c.h.ế.t đi! Mẹ có biết không? Con thấy sống khổ sở lắm. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút con đều muốn chết. Nếu cuộc sống là một chuỗi đau khổ thì c.h.ế.t chẳng có gì đáng sợ cả!”
Tôn Tú Lệ sững sờ. Bà không khóc nữa, chỉ đứng c.h.ế.t lặng nhìn con gái với ánh mắt bàng hoàng.
“Thanh Hà, con đừng làm ba sợ thế!” Cha Khương vội chạy tới, kéo vợ ra xa cửa sổ và cố giữ chặt con gái lại.
Thanh Hà vùng vẫy, nước mắt giàn giụa:
“Ba buông con ra đi! Con thực sự quá mệt mỏi rồi! Sống trong nhà này, con cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều như ngạt thở. Con biết ba thương con, nhưng con không chịu nổi nữa. Con thấy mình giống như một con rối gỗ trong tay mẹ. Con không được tự do suy nghĩ, không được tự quyết định. Con thực sự mệt mỏi lắm rồi!”