Đại tiểu thư bị vất bỏ lắc mình biến hóa thành thần toán bói quẻ - Chương 112
Cập nhật lúc: 2024-10-05 13:00:36
Lượt xem: 122
Tiêu Văn Yến cảm thấy vô cùng ấm ức, trên mặt nóng rát như thể bị bọ cạp đốt sưng.
Nghĩ tới cảnh tượng mất mặt xấu hổ vừa rồi, càng hận không thể khiêng một thanh đại đao đi tìm Tiêu Vân Chước báo thù.
“Phu thân! Tiêu Vân Chước căn bản không phải thứ tốt lành gì hết! Nàng chỉ hãm hại lừa gạt mọi người thôi, không tin thì ngài hỏi A Nguyên tỷ đi! Con tận mắt chứng kiến nàng lừa tiền của một đại tỷ nghèo khổ! Còn nữa, ngài không biết đâu, lúc nàng bước vào nhà chúng ta, trên người mang theo rất nhiều vàng bạc tài bảo, mấy thứ này nhất định là do nàng cướp đoạt ở bên ngoài về. Nếu như ngài cứ mặc kệ nàng thì sau này nhà chúng ta sẽ thành ổ cướp đấy!” Tiêu Văn Yến từ trước đến nay rất sợ phụ thân, nhưng lúc này lửa giận bùng lên, không để ý nữa, cũng to gan hơn nhiều.
Cậu gân cổ lên, vừa khóc vừa nói: “Rõ ràng là con có lòng tốt đi khuyên nhủ nàng, thế mà nàng hay rồi, không giải thích gì đã ra tay đánh con! Ngài xem, nàng đánh vào mặt con đây này, mặt con không còn ra hình người nữa! Nếu như ngài không đuổi nàng đi đi thì con, con…con không đứng dậy nữa!”
Nói xong, Tiêu Văn Yến ngồi phịch xuống đất, bắt đầu gào lên.
“Rầm” một tiếng, Tiêu Trấn Quan vỗ mạnh lên bàn.
Tiêu Văn Yến giật mình, Khương Nguyên cũng vội vàng bước tới: “Cô phụ đừng tức giận, A Yến chỉ là nhất thời phải chịu ấm ức, đệ ấy cũng chỉ thực sự lo lắng cho biểu tỷ. Lần này quả thật là biểu tỷ quá đáng rồi, ngay cả ta cũng không thể ngăn lại được…”
“Khóc cái gì mà khóc! Xem chút tiền đồ của con kìa!” Tiêu Trấn Quan cực kỳ thất vọng.
Trong lòng Tiêu Văn Yến run lên: “Là Tiêu Vân Chước có lỗi, phụ thân, rõ ràng là nàng bắt nạt con…”
“Con gọi nàng là gì hả? Nàng là tỷ tỷ con, con cứ mở miệng ra là Tiêu Vân Chước, phép tắc học được cho chó ăn hết rồi à?” Tiêu Trấn Quan nói giọng lạnh như băng: “Con là tuần phủ đại nhân do thiên gia phái xuống à, hay là bộ khoái nha môn? Mở miệng ngậm miệng đều nói tỷ tỷ con lừa gạt hãm hại người khác, nếu ta là nàng, ta không chỉ đánh con mà thậm chí còn muốn g.i.ế.c con luôn!”
Đôi mắt sưng húp như quả đào của Tiêu Văn Yến tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc, chỉ trong nháy mắt, cậu cảm thấy mình căn bản không phải là con ruột nữa.
Là cậu sai sao? Không phải cậu cũng vì Tiêu gia sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-tieu-thu-bi-vat-bo-lac-minh-bien-hoa-thanh-than-toan-boi-que/chuong-112.html.]
Phụ thân đã từng nói, làm người phải quang minh chính đại, an phận thủ thường, tuyệt đối không thể làm mấy chuyện bẩn thỉu xấu xa, nếu không sẽ đánh gãy chân bọn họ!
Nhưng bây giờ rõ ràng Tiêu Vân Chước đã làm chuyện xấu, tại sao phụ thân không đi dạy dỗ nàng mà lại nói cậu có lỗi chứ?
“Phụ thân!” Tiêu Văn Yến tức giận hét lên, sau đó lại rơi nước mắt: “Con muốn mẫu thân! Con muốn mẫu thân làm chủ cho con…”
Nhắc tới Khương thị, Tiêu Trấn Quan lại thêm mấy phần tức giận.
Ông ấy cố dịu dọng, nghiêm túc và bình tĩnh nói: “Mẫu thân con gần đây sức khỏe không tốt, không muốn để bà ấy phải ưu phiền vì chuyện nhà nữa nên ta và lão thái thái đã quyết định để bà ấy ra ngoài dưỡng bệnh rồi. Từ hôm nay trở đi, nếu con có chuyện gì thì cứ đi tìm tổ mẫu…”
Lời này vừa nói ra, Tiêu Văn Yến và Khương Nguyên đều ngơ ngác.
Sắc mặt Khương Nguyên lại càng lo lắng hơn, cảm giác bất an ập đến, toàn thân khó chịu, vội vàng hỏi: “Cô phụ! Rõ ràng sức khỏe của cô mẫu không có vấn đề gì, sao đột nhiên lại muốn đi ra ngoài? Mà trước đó cô mẫu cũng không hề nói gì với con cả…”
“Cô mẫu không muốn làm con phải lo lắng, cho nên mới phải giấu diếm như vậy.” Tiêu Trấn Quan nhìn chất nữ này, thái độ cũng mềm mỏng hơn rất nhiều.
Dù sao thì hài tử Khương Nguyên này cũng được nuôi dưỡng ở trong nhà mình. Tuy rằng ông ấy ít khi về nhà, cũng không gặp mặt được mấy lần nhưng so sánh với mấy hài tử của bằng hữu thân thích khác thì hiển nhiên hài tử này có quan hệ thân thiết hơn.
Hơn nữa, từ nhỏ Khương Nguyên đã hiểu chuyện, thích đọc sách, tính tình trầm tĩnh. Còn ba nhi tử của ông ấy, lão đại là ông cụ non, lão nhị không thích nhiều lời với ông ấy, mà lão tam thì lại như một con khỉ nghịch ngợm, cho nên mỗi lần nhìn thấy Khương Nguyên ngoan ngoãn như vậy thì trong lòng cũng được an ủi hơn mấy phần.
Nhưng sau khi đưa thê tử đi rồi, cũng không biết phải thu xếp cho hài tử này thế nào nữa.
Nàng ta cũng không thân thiết với lão thái thái, lại không có chủ mẫu ở bên cạnh giáo dưỡng. Thời gian trôi qua, nhất định trong lòng hài tử này sẽ khổ sở, chi bằng đưa về lại Khương gia, chờ tương lai nàng gả chồng có thể cho thêm một chút đồ cưới.