Đại vương bách hóa xuyên không trở thành mẹ kế ác độc không được chào đón - Chương 315
Cập nhật lúc: 2024-09-16 19:29:13
Lượt xem: 25
Chương 315: Lễ Nghĩa Và Đãi Ngộ, Trọng Dụng.
Sau khi thuê một chiếc xe ngựa, Đường Vân Sơn mang theo hành lý và con trai mình lên.
Chỉ là xe ngựa quá nhỏ, Đường nương tử không thể ngồi lên.
Liễu Phán Nhi vẫy tay: "Tẩu tử Đường gia, tẩu đi chung xe ngựa với ta đi."
Đường nương tử lúng túng nói: "Người ta rất bẩn, ta chỉ cân chen chúc với đương gia là được thôi, không thể mạo phạm phu nhân."
Liễu Phán Nhi quan sát, mặc dù bốn người này nhếch nhác, nhưng quần áo vẫn tính là sạch sẽ, cũng không có bụi đen dưới móng tay.
"Ta không để ý đâu, đi thôi, nhân lúc hãy còn sớm, chúng ta mau chóng lên đường." Liễu Phán Nhi nói: "Đợi lát nữa qua cổng thành, ta sẽ giải thích với những người gác cổng."
Đường nương tử không thể từ chối nữa, lúc này mới lên xe ngựa.
Khi đi qua cổng thành, Liễu Phán Nhi cẩn thận giải thích với người gác cổng thành. Bởi vì Liễu Phán Nhi thường xuyên đến huyện thành, lại ra tay hào phóng, người gác cổng biết Liễu Phán Nhi.
Mặc dù nói như vậy, nhưng Liễu Phán Nhi biết rằng Đường nương tử vẫn còn luyến tiếc quê hương của mình lắm.
Ngồi trong xe ngựa, Đường nương tử khá thận trọng.
Liễu Phán Nhi gật đầu, lại hỏi: "Vậy song thân phụ mẫu ở quê nhà, tẩu đã thu xếp ổn thỏa rồi chứ?"
Đường nương tử khách sáo, giọng cảm kích: "Không vất vả, mạng của phu quân nhà ta là do Lý tướng quân cứu, không có Lý tướng quân, phu quân nhà ta làm sao có thể trở về được. Hắn nói, nếu tướng quân cần hắn, hắn sẽ làm bất cứ điều gì."
DTV
Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng hỏi: "Nương tử Đường gia, trong chuyến đi này tẩu đã vất vả rồi."
Đường nương tử đỏ hoe mắt: "Cha nương đương gia nhà ta c.h.ế.t vì bệnh khi hắn đang chiến đấu. Nương ta c.h.ế.t trẻ, cha ta tái giá. Ở quê không có gì đáng suy nghĩ bận tâm cả."
Thấy rằng Liễu Phán Nhi biết những người này, hắn để Đường Vân Sơn và những người khác ra cổng thành. Đôi mắt Đường nương tử sáng lên, tràn đầy hy vọng: "Thực sự sẽ sắp xếp một nơi để ở chăng?"
Đây là bản tính của con người.
Liễu Phán Nhi nhẹ nhàng an ủi, mỉm cười: "Tẩu tử Đường gia, đừng lo lắng, tẩu và đại ca Đường gia đã vượt muôn trùng nghìn dặm tìm đến đây, ta và phu quân sẽ không bao giờ bạc đãi các ngươi. Sân nhỏ trong trấn đã được xây dựng, đợi lát nữa ta sẽ sắp xếp cho các ngươi ở đó."
Quê hương khó rời, ấm chỗ ngại dời.
Đường nương tử không dám tin: "Phu nhân, hai đứa con trai nhà ta thật sự không cần tiêu bạc để đi học sao?"
"Phu quân ta muốn tìm một số huynh đệ đáng tin đến đây giúp ta. Suy cho cùng chàng ấy luôn ở bên ngoài, không thể yên tâm việc trong nhà. Một trấn lớn như vậy, có rất nhiều hàng hóa. Tẩu tử, tẩu biết làm gì? Đến lúc đó ta sẽ sắp xếp công việc cho tẩu và trả lương cho tẩu. Con trai tẩu chưa lớn lắm, nên đi học để biết đọc và tính toán, ta sẽ trả học phí."
Đường nương tử không thể tin nổi.
Liễu Phán Nhi không nói những lời hoa mỹ gì gì đó, mà dùng ngôn ngữ đơn giản để sắp xếp cho cả nhà họ: "Đương nhiên, ta sẽ không nói đùa với tẩu tử Đường gia. Ta là trưởng trấn của trấn Cát Tường. Cùng với việc làm ăn ngày càng phát đạt, trộm cắp vặt hay tội phạm là điều khó tránh khỏi."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Ta sẽ trả, tẩu tử Đường gia không cần lo lắng."
Đường nương tử cuối cùng cũng nở nụ cười, cũng không còn cẩn trọng như lúc đầu: "Ta không có bản lĩnh gì, chỉ có chút sức thôi, ta biết làm ruộng, nuôi heo, nhưng ta chỉ biết làm việc nặng nhọc chứ không làm được việc tinh vi khéo léo."
"Tẩu tử Đường gia, vừa hay chuồng heo đã xây xong, đến lúc ấy nhà ta sẽ nuôi hai mươi con heo, chuyên nuôi heo thôi. Bao bữa trưa, ta sẽ trả cho tẩu hai mươi văn một ngày.
Liễu Phán Nhi hứa hẹn, mặc dù mức lương như vậy không nhiều nhưng cũng không ít. Suy cho cùng nàng còn cung cấp cho gia đình Đường Vân Sơn một mảnh sân, không tính bạc thuê nhà, miễn phí cho họ ở. Nếu họ sẵn sàng mua, Liễu Phán Nhi có thể bán chúng với giá rẻ.
"Được, ta có thể làm công việc này." Đường nương tử vội vàng đồng ý, đã có chút mong chờ vào tương lai.
Trong xe ngựa phía sau, Đường Đại Trụ thận trọng hỏi: "Cha, đó là vợ của tướng quân sao? Trông nàng ấy đẹp quá!"
Nghe vậy, Đường Vân Sơn trừng mắt nhìn con trai mình: "Đẹp thật, nhưng con chỉ cần tự mình biết là được, đừng nói ra bên ngoài, mạo phạm phu nhân tướng quân, ta nhất định sẽ đánh con, lân này chúng ta đến nhờ cậy tướng quân, sẽ được sống những ngày tháng tốt đẹp, so với ở nhà trồng trọt hai mẫu ruộng còn tốt hơn."
Đường Nhị Trụ hơi đói: "Cha, Hoắc thúc nói chúng ta ở đây, có đúng là mỗi ngày con sẽ được ăn no cơm và bánh bao không?”
"Tất nhiên là thật rồi, yên tâm đi, Hoắc thúc thúc của con và ta có giao tình, hắn và sẽ không lừa dối chúng ta."
Đường Vân Sơn tràn đầy kỳ vọng, trước đây nhà có hơn mười mẫu đất, nhưng sau khi hắn ta nhập ngũ, cha mẹ, vợ con hắn ta đều ở nhà. Sức khỏe cha mẹ yếu, lại lân lượt đổ bệnh, phải bán gần hết ruộng đất để chữa bệnh, nợ nần chồng chất.
Hắn ta may mắn còn sống từ Tây Bắc trở về, mang theo tiền trợ cấp về mới giúp cuộc sống của gia đình hắn ta dễ dàng hơn chút ít, nhưng sản xuất ở địa phương quá kém nên cuộc sống vẫn khó khăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dai-vuong-bach-hoa-xuyen-khong-tro-thanh-me-ke-ac-doc-khong-duoc-chao-don/chuong-315.html.]
Vì hắn ta tàn tật, lại không có huynh đệ giúp đỡ, nên ở trong thôn hắn ta còn bị bắt nạt.
Liễu Phán Nhi cười nhẹ trả lời: "Trưởng thôn thúc thúc, đây không phải là nhân công lâu dài của nhà ta. Đó là huynh đệ của Nguyên Thanh ở phía tây bắc. Chàng ấy biết rằng chúng ta thiếu người duy trì trật tự và pháp luật ở đây, vì vậy chàng đã đặc biệt gọi những huynh đệ có võ công cao cường đến đây giúp đỡ."
Bốn thành viên của Đường gia đang mong chờ đến trấn Cát Tường, hy vọng sẽ đến đó càng sớm càng tốt.
Báo Tử vội đáp: "Vâng, thưa phu nhân."
Liễu Phán Nhi dẫn Đường nương tử xuống xe ngựa: "Tẩu tử Đường gia, ta dẫn tẩu đến nơi ở. Báo Tử, ngươi về nhà chuẩn bị hai cái chăn, mang đến đây đi."
Sau khoảng hai giờ, cuối cùng cũng đến trấn Cát Tường.
Thôn trưởng Lý đang bận rộn trong cửa hàng thịt hầm của mình thì nhìn thấy Liễu Phán Nhi mang theo một gia đình bốn người đến, một nam nhân trong số họ bị mất tay, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến khí thế của nam tử hán nọ: "Vợ Nguyên Thanh à, đây là ai đấy? Là nhân công lâu dài mới thuê sao?"
Ít ra có tướng quân làm chỗ dựa, còn tốt hơn bần nông không nơi nương tựa. Hoắc Thành Đạt còn nói không chỉ gọi cho mỗi mình hắn ta mà còn đi tìm các huynh đệ khác. Khi đó, những huynh đệ từng vào sinh ra tử với nhau, cùng nhau làm việc cũng sẽ cảm thấy thú vị.
Đường Đại Trụ và Đường Nhị Trụ cảm thấy rằng trấn rất sạch sẽ, tò mò nhìn ngó xung quanh.
Nhưng khi nghe những gì phu nhân tướng quân nói, Đường Vân Sơn ngay lập tức cảm thấy biết ơn. Tướng quân có thể coi trọng hắn ta, phu nhân tướng quân cũng rất coi trọng hắn ta, trong lòng hắn ta sao có thể không cảm kích?
Sau khi nghe những lời của Liễu Phán Nhi, Đường nương tử hoàn toàn nhẹ nhõm. Vượt xa ngàn dặm đến cậy nhờ, nếu họ không được đối xử tốt, gia đình họ sẽ không nơi nương tựa, chỉ có thể chịu khổ.
Ban đầu gia đình Đường Vân Sơn cũng "để ý" đến cách gọi "nhân công lâu dài”, suy cho cùng bọn họ cũng là đến nhờ cậy Lý Nguyên Thanh và sống nhờ Lý Nguyên Thanh. Làm nhân công dài hạn hay ngắn hạn cũng gần giống nhau.
Thôn trưởng Lý nghe vậy cười nói: "Nếu là huynh đệ của Nguyên Thanh từ tây bắc đến đây, vậy chính là khách của thôn Cát Tường của chúng ta rồi. Đợi lát nữa món ruột già hâm đã sẵn sàng, ta sẽ tặng hai cân cho khách từ phương xa đến này."
Liễu Phán Nhi trả lời: "Được, với lại thúc để dành một ít gan heo hầm và thịt đầu heo kho nhé, lát nữa ta sẽ cử người đến lấy, cứ tính vào sổ cho ta."
Trong nhà Liễu Phán Nhi thường xuyên mua ở cửa hàng nhà Lý trưởng thôn, nếu cứ đưa bạc từng lần thì cũng hơi phiền phức, vậy nên Liễu Phán Nhi trực tiếp ở cửa hàng thịt kho ghi sổ, nửa tháng thanh toán một lần, vừa tiện lợi vừa dễ dàng, còn không chiếm dụng quá nhiều bạc nhà thôn trưởng Lý.
"Được, khi nào rảnh ta và Đường Tráng sĩ sẽ cùng uống một ly."
Thôn trưởng Lý cười, nhớ kĩ Đường Vân Sơn.
Đường Vân Sơn không thể chắp tay, vì vậy hắn ta chỉ có thể khẽ cúi đầu: "Đa tạ Thôn trưởng Lý."
Cứ như vậy suốt cả con đường, đi đến đâu Liễu Phán Nhi giới thiệu họ đến đó. Gia đình Đường Vân Sơn vừa mới đến trấn Cát Tường, đã được người dân ở trấn Cát Tường biết đến.
Đi ngang qua cửa hàng tạp hóa của Chu Lão Tam, Liễu Phán Nhi nói với Chu Lão Tam: "Chu Đông Gia, lấy nồi niêu xoong chảo, xô và những thứ có thể sử dụng trong nhà trong cửa hàng của ngươi, lấy cho đủ một bộ, đủ cho một gia đình bốn người, rồi gửi trực tiếp đến nhà đầu tiên ở số 1 ngõ Thiên Tự."
Lúc Chu Lão Tam nghe thấy lời này, mắt hắn ta sáng lên, đây là một đơn hàng lớn đó, hắn ta lập tức bày ra vẻ mặt mỉm cười: "Đức Thụy phu nhân, ngài yên tâm, bảo đảm đầy đủ, giá cả phải chăng."
Liễu Phán Nhi gật đầu: "Sau này sẽ có nhiều thủ hạ đã giải ngũ của phu quân ta đến, đến lúc đó ta sẽ tặng họ một bộ. Nếu giá cả của ngươi phải chăng, đồ tốt, sau này sẽ còn có đơn đặt hàng. Nếu ngươi dám dối gạt ta, ta sẽ trực tiếp cho người đến trấn Bạch Sa để mua."
Ngoài ra, theo Chu lão tam quan sát, cùng với miêu tả của mẹ kế, hắn ta biết được Liễu Phán Nhi là một người rất có nguyên tắc. Chỉ cần hàng hóa tốt, có giá trị, nàng sẽ không tùy tiện ép giá, càng không khất nợ tiên hàng.
Chu Lão Tam này còn khôn khéo hơn cả Chu Lão Đầu cha hắn ta, cũng biết làm ăn hơn.
Chu lão tam cười nói: "Được thôi, phu nhân đi thong thả."
Sống cùng một thôn, Liễu Phán Nhi cũng không muốn bỏ gần tìm xa mua đồ nơi khác. Hơn nữa, nàng còn nhớ rõ Tam quả phụ trước đó đã mật báo cho nàng, ân tình này, nàng phải báo đáp họ, hợp tác làm ăn cùng Chu gia, chính là một trong những cách báo đáp ân tình. Liễu Phán Nhi mỉm cười đáp: "Đây là đích thân ngươi nói đó. Nhanh lên đi, hôm nay †a cần dùng tới. Viết một danh sách, sau đó ta sẽ cho người tới thanh toán cho ngươi."
Đức Thụy phu nhân thuộc gia đình giàu có nhất trấn Cát Tường, chỉ cần có thể hợp tác làm ăn với nhà của Đức Thụy phu nhân, ít nhất một năm có thể kiếm được mấy chục lượng bạc.
Tất nhiên, Chu Lão Tam sẽ không khoanh tay đứng nhìn vị khách hàng lớn trước mặt chuôn khỏi cửa hàng của mình, liền liên tục cam đoan: "Phu nhân yên tâm, giá cả ta đưa ra chắc chắn rẻ hơn trấn Bạch Sa. Nếu giá cao hơn, không cần cho ta bất kỳ khoản bạc nào cả, coi như ta tặng nó cho phu nhân."
Liễu Phán Nhi hé miệng cười, ánh mắt chân thành, tha thiết: "Như vậy đâu có được! Mọi người đi ngàn dặm đến tìm Nguyên Thanh nương tựa, vứt bỏ nhà cửa công việc, ta phải thu xếp cho các người thật tốt. Nếu trong lòng hai người thấy băn khoăn, Đường đại ca dẫn dắt mọi người giữ gìn an ninh trật tự trên thôn trấn. Còn người, cứ yên tâm làm việc ở nhà ta. Như vậy không phải vẹn cả đôi đường sao?"
Khi đi qua cửa hàng lương thực của Ngô gia, Liễu Phán Nhi mua mười cân gạo, mười cân mì.
Đường nương tử cảm kích, không nghĩ tới Liễu Phán Nhi sẽ mua nhiều như vậy cho bọn họ: "Phu nhân, những thứ này tốn không ít tiền, kỳ thực chúng ta chỉ có cân một chỗ ở là được, sau đó chậm rãi kiếm tiền, từ từ rồi mua.”
Khách hàng chất lượng tốt như vậy, Chu lão tam cảm thấy nên nắm chắc thời cơ, không thể để tuột mất cơ hội tốt như vậy.
Đường nương tử vỗ vỗ ngực, cười lớn nói: "Phu nhân, người yên tâm. Đường nương tử ta đây không có bản lĩnh gì, nhưng ta có bí pháp gia truyền, nuôi heo con nào con nấy vừa to vừa béo, còn lớn lên rất nhanh."