Đạo Quỷ Dị Tiên - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-11-20 18:07:44
Lượt xem: 1
Đan Dương Tử chắp tay sau lưng, ung dung bước qua từng đồ đệ. Ánh mắt sắc lạnh của ông như chim ưng đang dò xét con mồi, khiến không ai dám thở mạnh.
"Đạo gia ta nói cho các ngươi hay, giúp người thành tiên chính là công đức lớn. Nếu đạo gia ta có thể thành tiên, tất nhiên sẽ không quên công lao của các ngươi. Nhưng nếu có kẻ dám phá hỏng chuyện tốt của ta…" Đan Dương Tử hừ lạnh, ánh mắt sắc bén quét qua đám người.
Vừa dứt lời, ông ta đột ngột dừng lại trước mặt Lý Hỏa Vượng, nhìn chằm chằm cậu thiếu niên có thần thái khác biệt so với đám đồ đệ khác.
Trong đầu, Lý Hỏa Vượng tự trấn an bản thân: "Ngươi chỉ là hư ảo mà thôi, ta sợ ngươi chắc? Ngươi chỉ là một ý nghĩ trong đầu ta!"
Nghĩ vậy, hắn giữ bình tĩnh, thẳng lưng, không chút né tránh mà nhìn thẳng vào gã sư phụ hói đầu trước mặt.
Bàn tay phải dính đầy đất của Đan Dương Tử khẽ giơ lên, không khí trong hang động lập tức trở nên ngột ngạt. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lý Hỏa Vượng, hồi hộp chờ xem Đan Dương Tử sẽ xử lý hắn ra sao.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, biểu cảm trên mặt Đan Dương Tử bỗng thả lỏng. Ông ta nâng tay, nhẹ nhàng vỗ lên đầu Lý Hỏa Vượng vài cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dao-quy-di-tien/chuong-15.html.]
"Tối qua, khi những tên phản đồ đó rủ ngươi nhập bọn, vì sao ngươi lại không đồng ý?" Đan Dương Tử hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng, như đang khen ngợi hơn là tra hỏi.
Lý Hỏa Vượng định mở miệng đáp, nhưng Đan Dương Tử đã giơ tay ngăn lại. "Đừng nói mấy lời sáo rỗng. Tuy ngươi không báo lại kịp thời, nhưng so với lũ nghiệt đồ kia, biểu hiện của ngươi vẫn tốt hơn nhiều."
Ông ta thu tay về, tiếp tục nói: "Thiên phú của ngươi không tệ, từ nay không cần tiếp tục làm việc trong nhà kho nữa. Ngươi chính thức trở thành đệ tử ký danh của bổn đạo gia."
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
Lý Hỏa Vượng thoáng sửng sốt, không ngờ địa vị của mình lại tăng lên nhanh chóng như vậy. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, hắn lập tức hiểu ra: số người bên cạnh hầu hạ Đan Dương Tử chắc chắn đã giảm mạnh sau đêm qua, việc thăng cấp này chẳng qua là để lấp chỗ trống.
"Đúng rồi," Đan Dương Tử nói tiếp. "Đã là đệ tử của bổn đạo gia, không thể không có đạo hào. Từ nay, ngươi sẽ được gọi là Huyền Dương."
Nghe đến đây, ánh mắt Lý Hỏa Vượng khẽ liếc về góc hang động. Hình ảnh bi thảm của vị "Huyền Dương" trước đó thoáng hiện lên trong đầu hắn. Trong lòng, hắn cười khổ: "Cái tên này đúng là không may mắn chút nào."
Dù không mấy bận tâm đến sự ưu ái vừa nhận được, nhưng khi nhìn vẻ mặt đầy ghen tị của những người từng làm việc chung trong nhà kho, Lý Hỏa Vượng không khỏi cảm nhận được sự khác biệt. Trở thành đệ tử ký danh của Đan Dương Tử, đồng nghĩa với việc tạm thời thoát khỏi cái chết.