Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đạo Quỷ Dị Tiên - Chuong 35

Cập nhật lúc: 2024-11-23 22:10:26
Lượt xem: 0

Bạch Linh Miểu vội vàng đưa tay ra đỡ, nhưng Lý Hỏa Vượng thẳng thừng đẩy nàng ra.

Hắn đứng loạng choạng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ra ngoài, nơi con đường đen kịt dẫn khỏi phòng dược liệu. Không nói một lời, hắn bắt đầu bước đi, từng bước nặng nề nhưng kiên quyết.

Giờ đây, kẻ thù thực sự của hắn không còn là căn bệnh quái ác đã hành hạ hắn trước đó, mà chính là Đan Dương Tử – lão đạo sĩ hói đầu, kẻ bắt người luyện đan tàn nhẫn.

Hình ảnh khuôn mặt xấu xí và nụ cười nham hiểm của Đan Dương Tử hiện lên rõ ràng trong tâm trí Lý Hỏa Vượng. Sự căm hận bùng cháy trong mắt hắn, từng bước chân dường như nặng nề hơn vì ngọn lửa phẫn nộ đang dâng trào. Hắn nghiến răng ken két, bàn tay siết chặt đến mức run rẩy, toàn thân toát ra một luồng sát khí nồng đậm.

...............

Lý Hỏa Vượng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn cũ kỹ trong hang động âm u, xung quanh là năm người đồng môn khác. Tiếng tụng kinh đều đặn vang lên, từng âm thanh gợn sóng vọng lại từ các vách đá.

“Duy tam thánh nhân, nãi nhất thái cực, phổ thụ hạo kiếp gia chi mệnh, đỉnh ưng vô lượng phẩm chi bao... Tứ phúc xá tội giải ách, phổ tế tồn vong, đạo quán chư thiên, ân đàm tam giới, đại bi đại nguyện, đại thánh đại từ...”

Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.

Lời kinh nối tiếp, không dừng lại, như một nhịp điệu trói buộc tâm trí. Trước mặt mọi người, không có một quyển kinh thư nào. Họ chỉ có thể đọc theo giọng tụng vang của các đồng môn. Lý Hỏa Vượng, dù chẳng hiểu nội dung, vẫn buộc phải lẩm nhẩm theo để không bị chú ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dao-quy-di-tien/chuong-35.html.]

Vừa tụng kinh, hắn vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên tia thù hận, hướng về phía Đan Dương Tử – kẻ đang ngồi uy nghi ở phía trên.

Hắn hận.

Hận đến mức chỉ muốn lao tới, xé toạc bộ đạo bào cao quý ấy, xé xác kẻ mà hắn căm ghét đến tận xương tủy. Nhưng sự căm hận ấy chỉ lóe lên trong tích tắc, rồi bị chính hắn kìm nén, ép trở về đáy lòng.

Hắn biết rõ, hiện tại mình quá yếu ớt. Trong mắt Đan Dương Tử, hắn chẳng khác nào một con kiến. Để có thể báo thù, hắn buộc phải nhẫn nhịn, phải chờ đợi một cơ hội, dù điều đó đồng nghĩa với việc phải chịu đựng sự sỉ nhục và đau đớn.

Ánh mắt hắn chầm chậm dời đi, vượt qua những lọn khói mỏng bốc lên từ ba nén hương cao, hướng đến ba pho tượng thần được đặt bên trong vách đá.

Ba pho tượng, ba vị thần tiên với dung mạo khác biệt, mặc đạo bào vàng óng, tay ôm phất trần, ánh mắt không buồn không vui.

Họ chẳng có chút tiên phong đạo cốt nào, gương mặt tầm thường đến mức nếu không khoác đạo bào, có lẽ sẽ bị lầm tưởng là những người bình phàm.

Lý Hỏa Vượng không biết ba vị này là ai, nhưng hắn vẫn khắc sâu từng chi tiết trên gương mặt họ vào trí nhớ, như thể linh tính mách bảo rằng chúng sẽ có ích cho hắn vào một thời điểm nào đó.

Loading...