Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 11: Hồng Liên Tiên Tôn 12

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-17 11:48:03
Lượt xem: 431

Tôi đã hứa với Thư Du Nhiên rằng tôi sẽ cố gắng hết sức.

Nếu tôi không thể g.i.ế.c hắn ta, vậy tôi cũng phải xé toạc một khe hở trên bầu trời đêm đen kịt, để ánh sáng lọt vào.

Dù chỉ là một tia sáng le lói, cũng đáng giá!

Tôi cố gắng đứng dậy, loạng choạng nhưng vẫn cố gắng gượng: “Bách tính ở Hữu thành, là do Thẩm Hạc Châu của Thiên Diễn Tông hại chết!”

“Nhưng vị Tiên Tôn mà các ngươi tôn kính không hề trừng phạt Thẩm Hạc Châu, bởi vì hắn ta là chó săn của hắn.”

“Bách tính ở trấn Kim Thạch, là do đám luyện đan sư của Mạc Lô Các hại chết!”

“Nhưng vị Tiên Tôn mà các ngươi tôn kính không hề truy cứu, bởi vì bọn chúng là vuốt nhọn của hắn.”

“‘Ngư Phách’ dùng để cúng tế Tiên Tôn được luyện từ m.á.u thịt và linh hồn của các bé gái, nhưng vị Tiên Tôn mà các ngươi tôn kính lại vui vẻ hưởng thụ.”

“Trong số những người ở Hữu thành, có cha mẹ, lão sư của các ngươi không?”

“Trong số những người ở trấn Kim Thạch, có người thân, bạn bè của các ngươi không?”

“Lần sau luyện chế ‘Ngư Phách’, liệu có phải hy sinh con cái của các ngươi không?”

“Trong tương lai, sẽ còn bao nhiêu trấn Kim Thạch nữa? Bao nhiêu Hữu thành nữa?”

“Các ngươi, thật sự muốn sống mãi trong thế giới đen tối không thấy ánh sáng này sao?”

Tôi hỏi xong.

Quay người, dùng hết sức lực cuối cùng bay về phía Hồng Liên Tiên Tôn.

Trong nụ cười khinh bỉ của hắn ta, ta lao vào lòng hắn ta, ôm lấy cổ hắn ta, vung tay kết ấn: “Chấn quyết—”

“Lôi Đình Chi Nộ!”

Chiêu này đồng quy vu tận, tôi đã từng dùng qua.

Cơ thể con người có thể dẫn điện.

Nếu chú thuật của tôi chỉ có thể tự làm hại mình, vậy thì hãy để tôi tự hủy, để lay chuyển ngươi!

Trên chín tầng trời, sấm sét lại nổi lên.

Sấm sét dữ dội bổ xuống, giáng thẳng lên đầu hai chúng tôi. Vẻ mặt bình tĩnh của Hồng Liên Tiên Tôn cuối cùng cũng có chút biến sắc. Nhân lúc hắn mất tập trung, tôi vội vàng xé toạc lớp mặt nạ của hắn!

Quả nhiên——

Hắn không có mặt.

Vừa rồi đã cảm thấy nụ cười của hắn giả tạo, hóa ra thật sự là đeo mặt nạ!

Và ngay lúc đó——

Tôi từ trên không trung rơi xuống, ngã mạnh xuống đất.

Đám đông vốn im lặng bỗng trở nên hỗn loạn.

Tiếng kinh hô và bàn tán xôn xao như sóng biển, cuồn cuộn lan rộng ra xung quanh.

Tuy Hồng Liên Tiên Tôn không có ngũ quan, nhưng tôi vẫn cảm nhận được cơn thịnh nộ của hắn.

Gương mặt điềm tĩnh, mỉm cười của hắn lần đầu tiên sụp đổ.

Hắn sắp ra tay với tôi rồi!

"Tỷ tỷ?"

Một tiếng gọi non nớt vang lên giữa đám đông.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy cô bé mà chúng tôi đã cứu, cô bé đã tặng hoa cho tôi cũng đang đứng trong đám người.

Cô bé vẫn gầy gò, tóc tai khô khốc, trông như bị suy dinh dưỡng.

Cô bé nhìn tôi, đôi mắt đầy kinh hãi.

Dưới ánh mắt của cô bé, bàn tay khổng lồ của Hồng Liên Tiên Tôn vỗ xuống về phía tôi, mang theo cuồng phong mãnh liệt, ngón trỏ ấn thẳng vào bụng tôi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-11-hong-lien-tien-ton-12.html.]

Tôi chắc chắn phải chết.

"Đừng nhìn", vào giây phút cuối cùng, tôi không chống cự Hồng Liên, mà dùng chút khí lực cuối cùng, ngưng tụ thành một luồng gió mát, "Tốn quyết, Phong Chướng Mục."

Cơn gió nhẹ khiến cô bé nhắm mắt lại.

Ngay khi cô bé nhắm mắt, bụng tôi bị ngón trỏ của Hồng Liên Tiên Tôn xuyên thủng!

Một lỗ m.á.u lớn, m.á.u chảy ra ồ ạt.

Mọi thứ trước mắt bắt đầu mờ đi, cơ thể đau đớn vô cùng, dấu hiệu của sự sống đang nhanh chóng biến mất.

Tôi cảm thấy lạnh lẽo, ý thức ngày càng mơ hồ.

Cơ thể trở nên nặng nề, nhưng linh hồn lại càng lúc càng nhẹ.

Chị sắp c.h.ế.t rồi.

Không đẹp đâu.

Em...

Đừng nhìn.

-

Tôi đã chết.

Hồn phách lơ lửng trên không trung, nhìn đám đông dần tản đi.

Vì sợ hãi Tiên Tôn, không ai dám đến thu dọn t.h.i t.h.ể cho tôi.

Ban đêm, tiếng trống canh vang lên.

Trên con đường Hoàng Kim vắng bóng người, Phượng Ngọc Sầm mặc một bộ thanh y, từ đầu kia của con phố đi tới. Anh ta cúi xuống, ôm lấy t.h.i t.h.ể tàn tạ của tôi.

Hoa nhài rơi lả tả, phủ đầy người anh ta, như những mảnh vỡ của mặt trăng.

Máu của tôi nhuộm đỏ tay áo, vạt áo, tà áo của anh ta... nhỏ giọt xuống đôi ủng trắng như tuyết.

Anh ta không nói "bẩn quá".

...

Phượng Ngọc Sầm đào cho tôi một ngôi mộ trên Thần Chung sơn, còn dựng một tấm bia - "Mộ Lý xx".

Cái "xx" này là có ý gì?

Anh ta thậm chí còn không biết tên tôi!

Ngoài ra, rõ ràng tôi đã chết, nhưng lại luôn cảm thấy mình chưa c.h.ế.t hẳn.

Hồn phách của tôi không thể đi xa, hai ngày nay cứ quanh quẩn bên nấm mộ của mình.

Vẫn giữ tinh thần ham học hỏi, tôi, với tư cách là một hồn ma, đã xem lại trận chiến hôm đó - nói cho cùng, tôi bị chính mình hại chết!

Cái gọi là Hồng Liên Tiên Tôn, năng lực lớn nhất của hắn lại là phản đòn?

Tôi càng mạnh, c.h.ế.t càng nhanh càng thảm.

Tôi quá tự phụ rồi. Biết người, nhưng không biết mình.

Thua cũng không oan.

...

Gió thổi lá rừng xào xạc, trăng soi mộ xanh lạnh lẽo.

Vào ngày thứ ba sau khi tôi chết, một luồng kim quang tỏa ra từ mộ tôi, ánh sáng rực rỡ và dịu dàng, xuyên qua hồn phách tôi.

Một lực hút mạnh mẽ và ôn nhu đột nhiên kéo tôi xuống đất!

Gió đêm thổi qua, lá cây xào xạc.

Từ ngôi mộ xanh, một bàn tay thon dài trắng bệch đột nhiên vươn ra!

Loading...