Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 11: Hồng Liên Tiên Tôn 16

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-11-17 11:48:10
Lượt xem: 417

Xem ra, họ là người chơi.

Không lâu sau, lại có người đến từ xa.

Hai người này nghe thấy động, liền trốn vào bụi cây.

...

Lần này là ba cô gái tiên môn.

Họ xách bánh sinh nhật và giấy tiền, bên hông đeo túi thơm gấm đỏ, chắc là đan tu của Mạc Lô Các.

Thiếu nữ A mắt ngấn lệ, nói đầy căm phẫn: "Cảm ơn cô nương nghĩa hiệp, lên tiếng vì dân, cũng vạch trần ảo tưởng của chúng ta về Tiên Tôn, về sư môn."

"Chúng ta là đệ tử Mạc Lô Các, trưởng lão sư môn đã phạm tội ác. Lẽ ra chúng ta không nên cãi lời sư trưởng, nhưng chúng ta hiểu thế nào là chính, thế nào là tà!"

"Là người tu hành, lẽ ra chúng ta phải ngay thẳng tâm niệm, ngay thẳng tấm lòng, tuyệt đối không cấu kết với tà ma!"

Thiếu nữ B hai hàng nước mắt lăn dài: "Cô nương đã cứu em gái năm tuổi của ta, ta nguyện báo thù cho cô nương! Dù c.h.ế.t cũng không hối tiếc!"

Thiếu nữ C bịch một tiếng quỳ xuống, nghẹn ngào nói: "Tuy ta là đệ tử Mạc Lô Các, nhưng cha mẹ ta ở trấn Kim Thạch, Lý cô nương đã liều mình nói ra sự thật, ta vô cùng biết ơn! Ta cũng nguyện báo thù cho cô nương, cho người nhà của ta!"

Nghe giọng điệu có vẻ là NPC của thế giới phó bản.

Ba người đang khóc nức nở.

Lại có người đến.

Họ cũng trốn vào bụi cây.

Ai ngờ lại đụng độ hai vị hoàng tôn kia.

Năm người mắt to trừng mắt nhỏ, suýt nữa thì hét lên.

Để tránh bị người đến sau phát hiện, vội vàng bịt miệng nhau.

...

Lần này là một ông lão tiên phong đạo cốt.

Ông ta đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước mộ, vừa lau bia mộ cho tôi vừa thở dài não nề.

「Lão hủ thật sự hổ thẹn không dám gặp ngươi.」

「Lý cô nương tuổi còn nhỏ, vậy mà dám đối mặt với tà thần, lên án bất công, vạch trần bí mật mà ta nhiều năm không dám nói ra.」

「Lão hủ ở tiên môn đã bảy mươi năm, vậy mà vẫn co rúm sau án thư, thật nhu nhược!」

Ông ta còn chưa than thở xong, đã có thêm mười mấy người dân đến.

Họ khóc lóc thảm thiết.

Người đến viếng cứ nối tiếp nhau, có người trong tiên môn, có cả hoàng tộc, nhưng nhiều hơn vẫn là thường dân.

Cả ngày hôm đó, tôi vẫn chưa xuống được dưới cái cây.

...

Tôi ngồi trên cây, mắt tròn mắt dẹt, sau đó trong lòng dâng lên cảm động vô hạn: Không ngờ lại có nhiều người hiểu tôi, ủng hộ tôi, kính trọng tôi, thương tiếc tôi đến vậy

Tôi vốn một mình lầm lũi, đơn độc thắp đèn.

May mắn thay, cuối cùng cũng có người đồng hành!

Càng ngày càng có nhiều người tụ tập sau lưng tôi.

Hồng Liên, lần này tôi nhất định phải thắng!

-

Đêm khuya.

Những người đến viếng đã giải tán, tôi đang định xuống cây thì lại có người đến cúng viếng.

Hơn nữa, lại là một người rất bất ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-11-hong-lien-tien-ton-16.html.]

...

Vương Trung Thu vừa khóc thút thít, vừa đốt giấy cho tôi: "Lý Khả Ái, cô c.h.ế.t thảm quá! Hu hu hu, đều tại tôi, đều tại tôi!"

"Tại tôi không kịp báo cho cô, Đường thần đã phá giải được phù chú trên Bạch Ngọc tế đàn, pháp thuật của Tiên Tôn tên là 'Phản Đòn', khó đối phó lắm..."

Sao thằng nhóc này lại quay lại game rồi?

Cậu ta quay lại chẳng lẽ chỉ để đốt giấy và khóc lóc cho tôi thôi sao?

Cậu ta vừa đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, vừa đốt giấy hình mỹ nam và mèo.

"Hu hu hu, chỉ có thể chúc cô ở dưới đó được trai đẹp vây quanh, hưởng thụ niềm vui tam thê tứ thiếp thôi!"

Bình luận rôm rả hẳn lên.

[Ôi chao ~ Nhìn cậu bé kia khóc sướt mướt kìa.]

[Đại 'Hoàng Thử Lang' chúng ta thật đoàn kết, giơ cao ngọn cờ 'Hoàng Thử Lang'!]

[Ha ha ha ha Vương Trung Thu tuy nhát gan nhưng cũng khá đáng yêu. Cậu ta còn chưa biết Tiểu Bạch Hoa đã sống lại rồi đâu.]

[Muốn xem Tiểu Bạch Hoa đột nhiên xuất hiện, dọa cậu ta tè ra quần.]

[Ông trên kia bớt giùm! Thật ra tôi cũng muốn xem.]

Tôi không nhịn được bật cười.

Vương Trung Thu nghe thấy động tĩnh, tiếng khóc nấc đột nhiên im bặt.

Cậu ta run như cầy sấy, sợ hãi vội vàng trốn vào bụi cây

Tôi một thân áo trắng, m.á.u khô đóng cứng trên người, mái tóc dài chấm eo bay phấp phới trong đêm tối, nhẹ nhàng đáp xuống sau lưng cậu ta.

"Chào Vương Trung Thu, lâu rồi không gặp

Tôi cúi người vỗ vai cậu ta, thổi gió vào cổ cậu ta.

"A a a a a a ma a a a!!!"

Sau tiếng hét chói tai, cậu ta ngất xỉu.

Cái này...

Tôi đáng sợ vậy sao?

-

Ngất xỉu đến tận trưa hôm sau, Vương Trung Thu mới tỉnh.

Vừa nhìn thấy tôi bưng cháo nóng đến, cậu ta suýt nữa nghẹn thở, lại ngất tiếp.

"Tôi không phải ma." Tôi vội vàng giải thích.

Thiếu niên lắp bắp: "Cô, cô, cô còn sống?"

Tôi cười toe toét, đưa tay ra: "Cậu sờ xem, còn ấm đây này."

Sau một hồi nghi ngờ, cậu ta cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng tôi đã sống lại.

Hai chúng tôi tay nắm tay nhìn nhau rưng rưng nước mắt, cậu ta nghẹn ngào không nói nên lời.

Còn tôi thì đưa ra "kế hoạch tạo thần" của mình.

Sau Lễ hội mùa hè, tôi đã có được trái tim của một bộ phận dân chúng chính nghĩa. Nhưng chỉ có những người này thôi thì chưa đủ để giúp tôi chống lại Hồng Liên, làm sao để tranh thủ thêm được nhiều người nữa đây?

Tôi nghĩ ra một cách - tạo thần!

Mọi người đều thấy tôi đã chết, nhưng nếu họ lại thấy tôi sống lại thì sao?

Chết đi sống lại, đó chính là thần tích - Tôi, chính là thần!

[Hỡi những chúng sinh dũng cảm chính nghĩa, các ngươi kính trọng ta vì hành động nghĩa hiệp của ta, nguyện ý đứng về phía ta.

Hỡi những chúng sinh nhút nhát ngu muội, các ngươi co rúm phía sau, giúp đỡ tà thần. Nhưng không sao, nếu ta cũng là "thần minh", ta cũng có thể trở thành tín ngưỡng của các ngươi!]

...

Loading...