Đạo Sĩ Vượt Ải Game Kinh Dị - Phần 16: Phù Dung Diện 5
Cập nhật lúc: 2024-11-23 19:51:29
Lượt xem: 733
9
Cậu ta không tới tìm tôi, tôi cũng sẽ tự mình tìm cậu ta.
Cậu ta đưa tôi đến thư phòng, trong làn khói hương thoang thoảng của Lệ Lạc Hương, cậu ta u uất hỏi ta: "Có phải tôi đã c.h.ế.t từ lâu rồi không?"
Tôi hơi ngẩng đầu lên.
Ánh nắng xuyên qua khe hở của bình phong, chiếu lên mặt cậu ta, gò má trắng nõn như ẩn như hiện.
"Cậu nhớ lại rồi à?" Tôi khẽ thở dài.
Đoạn Ngọc Trác, là người chơi.
Trong phó bản "Ngọc Hồ Băng Tâm", chúng tôi đã từng gặp nhau.
Thật ra, đêm qua vừa nhìn thấy cậu ta, tôi đã nhận ra cậu ta rồi.
Tôi cố tình chạm vào đầu ngón tay cậu ta nhưng lại không thấy bình luận trong phòng livestream của cậu ta. Tôi cũng nghĩ có lẽ cậu ta đã tắt livestream, khiến "Nhìn Thấy Bình Luận" của tôi mất hiệu lực.
Nhưng cậu ta lại như hoàn toàn không quen biết tôi.
Tính cách cậu ta cũng khác trước, trước kia cậu ta nóng nảy, miệng lưỡi độc địa, còn mang theo thuộc tính xui xẻo.
Cậu ta bây giờ, như bị giam cầm dưới lớp mặt nạ lãnh đạm.
Trước đây đã từng nghe nói, có người chơi được hệ thống lựa chọn, c.h.ế.t rồi sẽ không biến mất mà biến thành NPC, ở lại trong phó bản.
Cậu ta...
Chắc là vì thế mà biến thành NPC rồi.
Thiếu niên trầm mặc một lát, lại nhỏ giọng nói: "Hắn tới rồi, hắn tới tìm ta rồi. Đêm qua ta mơ thấy."
"Ai tới tìm cậu à?" Tôi hơi ngạc nhiên: "Cậu mơ thấy gì?"
Đoạn Ngọc Trác dùng gương mặt bình tĩnh và giọng điệu thờ ơ, nói ra những lời đầy kích động: "Phòng Lăng. Cô còn nhớ hắn không?”
"Sau khi gặp nhau trong 'Ngọc Hồ Băng Tâm', tôi và hắn đã hợp tác phá đảo rất nhiều phó bản.”
"Sau khi tôi chết, hắn vẫn luôn ở trong game tìm tôi.”
"Hắn đã đến phó bản này. Nhưng hắn ở 'thế giới bên trong', bị lão thái giám bắt giữ.”
"Kỹ năng ban đầu trong game của hắn là 'Báo mộng', hắn báo mộng cho tôi nói rằng hắn sắp c.h.ế.t rồi, không thể tìm tôi nữa.”
"Vì giấc mơ của hắn, tôi đã nhớ lại tất cả."
Tôi nhớ ra Phòng Lăng rồi.
Trong phó bản "Ngọc Hồ Băng Tâm", tôi là Trạng Nguyên, Phòng Lăng là Bảng Nhãn, Đoạn Ngọc Trác là Thám Hoa.
Khó trách đêm qua khi nhìn thấy bình luận nhắc đến "Phòng Lăng", tôi có thoáng cảm thấy quen thuộc.
Phịch——
Đoạn Ngọc Trác quỳ xuống trước mặt tôi, ánh mắt tha thiết: "Cầu xin cô hãy cứu hắn!!"
Thần sắc cậu ta sụp đổ, như linh hồn dưới lớp mặt nạ đang giãy giụa muốn phá vỡ bức tường.
Tôi vội vàng đỡ cậu ta dậy: "Tôi sẽ cố gắng hết sức! Tuy hiện tại tôi cũng đang sống dở c.h.ế.t dở."
Cửa vào thế giới bên trong chỉ mở ra khi màn đêm buông xuống.
Bây giờ có gấp cũng vô ích.
Không bằng đi tìm thêm manh mối mới.
——Ví dụ, phu nhân rốt cuộc là thứ gì.
Ánh mắt tôi lóe lên một tia tinh ranh.
10
Tôi và Đoạn Ngọc Trác đã hình thành thói quen rình mò.
Trời quang mây tạnh, hai chúng tôi mỗi người cầm một cành cây, che che giấu giấu đi tới cửa phòng phu nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./dao-si-vuot-ai-game-kinh-di/phan-16-phu-dung-dien-5.html.]
Chọc thủng lớp giấy cửa sổ, len lén nhìn vào trong.
Bình luận trên livestream sôi nổi.
[Chính là lúc này! Mỗi ngày vào giờ Mùi, phu nhân đều trốn trong phòng không ra ngoài.]
[Đúng đúng, ngay cả phu nhân Đài phù mời bà ta đi thưởng hoa, bà ta cũng kiếm cớ từ chối.]
[Hóng quá đi mất, mau cho tui xem bà ta trốn trong phòng làm gì!]
Phu nhân dùng xong bát yến sào, đang soi gương chải đầu.
Tóc đen như thác nước, mắt sáng răng trắng.
Tuy đã ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi nhưng trên mặt lại không có một nếp nhăn nào.
Đột nhiên, bà ta che mặt khóc nức nở.
Khóc một lúc, lại ôm đầu kêu đau khe khẽ. Bà ta đứng dậy, loạng choạng vén màn che, nhào lên giường.
Màn che lớp lớp, chúng tôi chỉ nhìn thấy một cái bóng đau đớn.
Khoảng một khắc sau, bóng người đó mới bước ra khỏi màn che, vậy mà lại là một bà lão héo mòn gù lưng!
Tóc bà ta bạc trắng như tuyết, nếp nhăn chồng chất, da thịt chảy xệ trên má như sắp rớt xuống đất.
Tôi bịt miệng lại.
Tuy đã mơ hồ nghi ngờ bà ta là yêu quái hút m.á.u thiếu nữ nhưng tận mắt chứng kiến vẫn không khỏi rợn tóc gáy.
Tôi và Đoạn Ngọc Trác lặng lẽ lui về sau, lui về sau... Muốn nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Kít——
Đoạn Ngọc Trác giẫm phải một cành cây.
Bà lão trong phòng đột nhiên ngẩng đầu lên!
Lúc này, hai bàn tay trắng như ngọc lần lượt đặt lên vai tôi và Đoạn Ngọc Trác.
Hai bàn tay đó vừa nhấc, chúng tôi liền bay lên như gió, chỉ trong nháy mắt, chúng tôi đã chạy tới trước cửa một ngôi nhà hoang ở ngoại ô.
...
"Lâu ngày không gặp, nữ thí chủ khỏe chứ?"
Gió đông hiu hắt, yêu tăng mặc áo bào trắng đứng trên con phố đầy lá rụng, dáng người cao ráo, nụ cười dịu dàng, như thần minh ôn nhu.
Lẽ ra phải là vẻ tôn nghiêm không thể xâm phạm nhưng ánh mắt hắn lại mang theo vẻ yêu mị không thể che giấu, khiến lòng người không khỏi dâng lên một tia si mê.
Tôi vui mừng chạy về phía hắn: "Thần Ẩn!!"
11
Thì ra người đêm qua g.i.ế.c c.h.ế.t yêu nhện, cứu chúng tôi chính là Thần Ẩn!
Tôi sớm nên nghĩ ra!
Tôi đập đập đầu mình rồi lại nảy ra một nghi vấn mới: Hệ thống đã thu hồi khí của người chơi, tại sao Thần Ẩn vẫn lợi hại như vậy?
Lại thấy hắn mỉm cười: "A Di Đà Phật, Phật viết không thể nói."
Tôi thầm nghĩ: Chắc chắn là có liên quan đến "kỹ năng ban đầu của hệ thống" của hắn!
Trong game kinh dị, một số người chơi là dị năng giả bẩm sinh. Ví dụ như tôi biết chú quyết và thuật triệu hồi cùng các loại đạo pháp, thuộc loại này.
Một số là người chơi bình thường, không có dị năng bẩm sinh.
Sau khi đăng nhập game, trở thành người chơi, hệ thống sẽ ban cho tất cả người chơi một kỹ năng ban đầu, ví dụ như kỹ năng của tôi là "Nhìn Thấy Bình Luận", tôi có thể nhìn thấy bình luận trong phòng livestream của mình và phòng livestream của người chơi có tiếp xúc thân thể với tôi.
Trong phó bản này, đạo pháp bẩm sinh của tôi đã bị hạn chế.
Nhưng, "Nhìn thấy livestream" vẫn còn.
Có lẽ, Thần Ẩn vẫn mạnh mẽ như vậy, có liên quan đến kỹ năng ban đầu của hệ thống của anh ta.
Hắn không nói thì thôi vậy, giữ kín như bưng, mới có thể bảo vệ bản thân tốt hơn trong game kinh dị.
...