Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-11-07 14:49:55
Lượt xem: 86
Chương 122:
Mẹ Bạch áy náy lau nước mắt: “Không phải mẹ sợ con ở đưới đó cô đơn, dù sao cũng phải tìm người bầu bạn với con.” “Mẹ dẹp đi, con ở trên này không cần bạn xuống đó cũng không cần, nếu mẹ sợ con cô đơn thì đốt thêm hai cái điện thoại chơi game còn tốt hơn.“ Bạch Tiểu Cẩm đưa gậy chụp ảnh ra: “Mẹ, cái này túc rơi xuống lầu bị vỡ rồi, mẹ mua cho con cái mới đi.” Mẹ Bạch gào khóc, duôi năm đ.ấ.m đánh Bạch Tiểu Cẩm: “Con còn chụp con còn chụp, vì chụp mấy cái ảnh mà ngay cả mạng sống cũng không còn, có phải con bị ngốc không?
Bạch Tiểu Cẩm nghiêng người tùy ý để mẹ Bạch đánh lên người mình sau đó đưa tay ôm lấy bà ấy. Bố Bạch mẹ Bạch gào khóc, mặt Bạch Tiểu Cẩm cũng đầy nước mắt ném gậy chụp ảnh đi: “Mẹ, con sai rồi! Con hối hận! Con rất hối hận!”
Mặc dù Hàn Hướng Nhu đã gặp không ít hồn ma, nhưng mỗi một lần nhìn thấy bọn họ phải tạm biệt với người thân trong lòng cô không phải không có cảm giác. Đợi qua mấy phút, mắt thấy âm khí truyền cho Bạch Tiểu Cầm sắp bị tiêu tán, Hàn Hướng Nhu mới gọi cô ấy: “Tiểu Cẩm, chúng ta phải đi rồi.”
TBC
Mẹ Bạch lưu luyến không rời buông tay con gái ra sau đó không nhịn được lại hỏi một câu: “Tiểu Cẩm, con có thể nhờ hai vị đồng chí này giúp con giới thiệu người yêu không? Bọn họ quen biết rất nhiều hồn ma.”
Nước mắt Bạch Tiểu Cẩm rơi xuống một nửa lập tức ngừng lại, cô ta nhanh chân chạy tới phía Hàn Hướng Nhu, giả vờ không nghe thấy mẹ ruột dặn dò muốn mình xem mắt. Hàn Hướng Nhu bị sự cứng đầu về chuyện xem mắt của mẹ Bạch dọa sợ, yên lặng bổ não nhớ lại cảnh Lưu Thục Đàn ép buộc mình xem mắt, sợ hãi khẽ run rẩy, vội vàng loại bỏ cảnh tượng kinh khủng đó ra khỏi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-122.html.]
Trương Chiêu Dục dán bùa cấm đoán lên người bà đồng và đôi vợ chồng kia, anh ta gọi Hàn Hướng Nhu đang ngẩn người: “Cô nghĩ gì thế? Chúng ta đi thôi!”
“Đồng chí cảnh sát, phiền anh có thể cho tôi nhìn thấy con trai tôi không.” Người đàn ông bị dán bùa không thể cử động khóc lóc nói: “Thụy Tư nhà tôi nhỏ tuổi không hiểu chuyện nên phạm sai lầm, mấy người đều có bản lĩnh, cầu xin mọi người giúp đỡ tôi, cho đứa trẻ một cơ hội.”
“Từ nhỏ con trai tôi đã là đứa trẻ ngoan, rất được mọi người yêu thương. Mọi người mau cứu đứa bé, đừng để thằng bé xuống Địa ngục chịu phạt được không?”
Trương Chiêu Dục nghe hai vợ chồng một cao một thấp khóc lóc thì nóng nảy hét lên: “Tất cả im miệng!”Hai người bị dán bùa cấm đoán lập tức nén tiếng khóc, ngậm miệng thành thật. Hàn Hướng Nhu nhìn “đứa trẻ” khoảng ba mươi tuổi, đưa tay móc ra bùa thu hồn anh ta vào rồi ném vào n.g.ự.c Trương Chiêu Dục: “Đứa trẻ lớn nhà họ giao cho anh!”——
Hiện trường được xử lý sạch sẽ, nhưng Trương Chiêu Dục và mấy người Lý Đại Đông vẫn chưa thể tan làm, bọn họ phải đưa ba người bà đồng và đám hồn ma về Cục điều tra chuyện linh dị, ngày mai phải bắt đầu thẩm tra xử lý những vụ án này. Hàn Hướng Nhu nhìn đồng hồ đeo tay, suy nghĩ nếu về nhà thì không ngủ được mấy tiếng lại phải dậy đi làm, cô dứt khoát lái xe thẳng đến công ty. Dù sao cô cũng có thể thay quần áo trong phòng nghỉ, như vậy có thể ngủ thêm vài tiếng.Trương Chiêu Dục trơ mắt nhìn Hàn Hướng Nhu lái xe rời đi, bất lực xoa mặt. Lý Đại Đông nhét mấy người bà đồng vào trong xe, anh ta đi bước nhỏ tới bên cạnh Trương Chiêu Dục: “Đội trưởng, anh có thể thương lượng với Hàn đạo hữu, khuyên cô ấy đừng ra ngoài vào ban đêm không? Anh xem cô ấy có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy, chẳng may gặp phải người xấu thì làm thế nào, ngoan ngoãn ở nhà ngủ không tốt sao?”Trương Chiêu Dục gật đầu đồng ý, anh ta vươn tay vỗ vỗ bả vai Lý Đại Đông, trịnh trọng nói: “Sáng sớm ngày mai cậu liên hệ với các đơn vị có liên quan, thanh toán tiền bức tường và sàn này trước, sau đó sẽ đi tới tập đoàn Thần Huy tìm Hàn đạo hữu, nói với cô ấy về đề nghị này.”
Lý Đại Đông rụt cổ, thở dài: “Được rồi, tôi vẫn nên lo vụ bồi thường này trước thì hơn.”Hàn Hướng Nhu đỗ xe ở tập đoàn Thần Huy, khi vừa lái tới cửa tập đoàn thì cửa cảm ứng tự động phân biệt biển số xe rồi mở cổng ra. Sau khi nhân viên bảo vệ nghe thấy động tĩnh thì kinh ngạc đi từ trong phòng bảo vệ ra: “Thư ký Hàn, hơn nửa đêm rồi sao cô còn tới đây?”Hàn Hướng Nhu hạ cửa kính xe xuống nói: “Tôi vừa mới làm xong vài việc, chuẩn bị trở về phòng làm việc để nghỉ ngơi.”
Bảo vệ nghe vậy thì vội vàng cầm lấy đèn pin đi ra ngoài: “Để tôi dẫn thư ký Hàn lên tầng, buổi tối đèn hành lang đều tắt, ngày thường chúng tôi tuần tra đều dùng đèn pin.”Hàn Hướng Nhu cười nói cảm ơn, sau đó nói: “Không cần đâu, tôi không sợ tối.”Bảo vệ nhìn Hàn Hướng Nhu lái xe vào nhà để xe thì lắc đầu khó hiểu: “Bây giờ lại có cả những cô gái không sợ tối.”