Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 135
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:19:30
Lượt xem: 55
Chương 135:
Bọn họ đang nói chuyện rôm rả thì chọt Mễ Tiểu Xảo nhớ ra cái gì đó, nhảy xuống giường, chân trần chạy tới mở tủ của mình ra: “Tớ nhớ rồi, đầu tuần có một đàn chị năm hai tặng cho tớ vé mời đi nhà ma, lúc ấy tớ tiện tay nhét vào trong túi áo.” “Vé mời nhà ma á?“ Những người khác bắt đầu hơi tò mò: “Ua, ai vào nhà ma cũng đều phải mua vé mà? Còn cần vé mời gì nữa chứ?” Mễ Tiểu Xảo tìm được một tấm thẻ màu đen trong túi áo khoác. Mặt chính của thẻ có một dòng chữ màu đỏ ghi nhà ma vô danh, mặt sau viết: Chín giờ sáng thứ bảy hàng tuần gặp nhau ở cửa hàng bánh ngọt số 444 phố Tân Thành và cùng bắt xe buýt đến nhà ma vô danh. Giá vé 280 nghìn, chỉ nhận tiền mặt.
Mễ Tiểu Xảo đưa vé mời cho các bạn cùng phòng xem: “Đàn chị nói rằng địa điểm của nhà ma này không được tiết lộ với người ngoài, có rất nhiều khung cảnh khác nhau được lựa chọn ngẫu nhiên, nghe nói cực kỳ thú vị. Ngày mai là thứ bảy rồi, chúng ta có muốn cùng nhau đi chơi thử không?”
TBC
Những đứa trẻ như Mễ Tiểu Xảo đang ở độ tuổi thích khám phá những thứ kích thích nhất, mặc dù khi xem phim kinh dị bọn họ đều sẽ hoảng sợ hét to nhưng vẫn miệt mài như không biết mệt, muốn khiêu chiến những thứ tương tự. Họ cảm thấy như vậy vừa vui vừa kích thích. Mấy cô gái thấy nội dung trên tấm thẻ thần thần bí bí thì đã nổi lên hứng thú rồi, vừa hay cuối tuần cũng không có việc gì, bốn người ăn ý, quyết định cùng tới nhà ma để thám hiểm.
Sáng hôm sau, bọn họ dậy từ rất sớm để chuẩn bị đồ đạc. Sau khi ăn sáng ở cồng trường, bốn cô gái đi tàu điệm ngầm một đoạn đường, cuối cùng trước chín giờ sáng cũng tới được cửa hàng bánh ngọt số 444. Đúng chín giờ, một người đàn ông đội mũ mở cửa tiệm bánh ngọt ra, thấp giọng nói: “Những hành khách muốn tới nhà ma vô danh ngày hôm nay xin hãy đi theo tôi.”
Mười tăm vị khách đang ngồi ăn bánh ngọt trong cửa hàng đều đồng toạt đứng tên, hi hi ha ha đi theo sau người đàn ông tên một chiếc xe buýt. Ban đầu bốn người Vạn Hiểu Vũ còn hơi lo lắngcó khi nào mình sẽ bị người xấu bắt cóc bán đi, nhưng khi thấy những người muốn tới nhà ma có cả nam lẫn nữ thì bọn họ lập tức cảm thấy yên tâm hơn nhiều, chắc sẽ không ai muốn lừa bán cả đàn ông đâu. Bốn mươi phút sau, xe buýt tiến vào một khu nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-135.html.]
Chẳng biết nhà máy này vốn sản xuất thứ gì mà chiếm diện tích khá lớn . Trên bức tường ở cửa có treo một chiếc bản đồ bố trí nhà máy, Vạn Hiểu Vũ tiến đến nhìn tướt qua, chỉ thấy trong này có nhà máy, văn phòng, nhà ăn, nhà khám bệnh cho công nhân viên, ký túc xá, câu tạc bộ cho công nhân viên và phòng tắm, nhìn giống như một khu dân cư thu nhỏ vậy. Tài xế đeo kính râm đưa bọn họ vào trong nhà máy.
Nhìn qua thì nhà máy này đã được cải tạo tại toàn bộ, vừa vào cửa là sảnh lớn được trang trí rất đẹp mắt. Một cô gái chừng hơn hai mươi tuổi, sắc mặt túc nào cũng vui vẻ đã đứng chờ sẵn ở sảnh. Thấy các vị khách tiến tới, cô ta tươi cười nói: “Chào mừng mọi người đến làm khách ở nhà ma vô danh, tôi là quản lý trực ngày hôm nay, Lý Mai. Hiện giờ hãy để tôi giới thiệu cho các bạn bối cảnh câu chuyện và tuật chơi của nhà ma lần này nhé.”
Câu chuyện diễn ra trong một nhà máy dệt lớn, nữ công nhân dệt may A Mai phát hiện ra rằng các đồng nghiệp của mình đã biến mất rất nhiều trong thời gian gần đây. Ban đầu A Mai cũng không để tâm lắm, mãi cho đến một ngày đồng nghiệp thân thiết với cô ấy là Tiểu Khánh đột nhiên biến mất khi đang làm việc. A Mai vô cùng hoảng sợ, quyết định từ bỏ công việc này. Ngay khi cô ấy muốn rời khỏi nhà máy thì nhận ra mình không thể tìm thấy cổng nhà máy. A Mai hoảng hốt chạy bừa vào ký túc xá lại phát hiện xác c.h.ế.t đầy dưới đất…
Vạn Hiểu Vũ xoa xoa da gà trên mặt, thúc cùi chỏ vào Mễ Tiểu Xảo, hơi sợ sệt lẩm bẩm: “Tớ cảm thấy sợ thật đấy.”
Mễ Tiểu Xảo vỗ lưng cô ấy trấn an, thấp giọng nói: “Nhà ma thì phải có chút chuyện kinh dị làm bối cảnh chứ. Cậu thấy bức tường của nhà máy này còn chưa cao đến hai mét, cho nên dù có không tìm thấy cửa cũng có thể trèo tường ra ngoài mà. Chỉ là một câu chuyện thôi, cậu đi tin làm gì.”
"Đúng thế." Ngải Thi Thi che miệng cười nói: "Chúng ta chơi trước đi, nếu thực sự đáng sợ thì chúng ta chạy ù ra luôn.”
Dường như Lý Mai đã phát hiện ra mấy người bọn họ đang xì xào bàn tán, cô ấy quét mắt nhìn bọn họ một lượt rồi tiếp tục nói: “Các bạn phải điều tra rõ sự thật về những sự kiện năm đó, đồng thời phải cảnh giác với đồng đội, bởi vì có người trong số các bạn chính là hung thủ đã gây ra thảm kịch này."