Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:19:43
Lượt xem: 43
Chương 136:
TBC
Sau khi đẩy bầu không khí tên đến đỉnh điểm, Lý Mai quay người trở lại quầy bán vé, lại mỉm cười ngọt ngào: “Bây giờ mời mọi người xếp hàng mua vé, mỗi người 280 tệ, bao gồm cả vé khứ hồi và ăn uống." Vạn Hiểu Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm, vừa lấy tiền đã chuẩn bị sẵn ra, quay đầu lại cười nói với bạn cùng phòng: "Vừa rồi tớ sợ nổi hết da gà tuôn.” Sau khi mọi người xếp hàng thanh toán xong , Lý Mai dẫn bọn họ đến trước một bức tường trống ở đại sảnh: "Mọi người đã sẵn sàng chưa? Chúng ta cùng nhau mở cánh cửa vào ngôi nhà ma ám nhé."
Đèn chùm trong đại sảnh tắt đi khi giọng nói của Lý Mai Ngừng lại, căn phòng chìm trong bóng tối. Đúng lúc đó, một chùm ánh sáng chiếu vào bức tường, bức tường từ từ mở ra dưới sự chờ đợi hồi hộp của mọi người, lộ ra một lối đi lờ mờ ánh sáng.
Lý Hoành và Vương Uy kết bạn cùng đến, nhìn nhau cười nói: “Hai chúng tôi đi phía trước mở đường cho các cậu.” Lập tức có hai chàng trai khác la hét muốn bọc sau, Vạn Hiểu Vũ thấy thế vội vàng kéo ba người bạn cùng phòng vào giữa đội ngũ, đi theo những người phía trước vào trong lối đi. Nương theo ánh đèn lờ mờ, Vạn Hiểu Vũ nhìn thấy hai bên vách tường b.ắ.n đầy m.á.u đỏ đã biến thành màu đen. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà cô ấy cứ cảm thấy có chút mùi m.á.u tanh trong không khí.
Đoạn đường không dài, cả nhóm đi được khoảng nửa phút thì nhìn thấy một cánh cửa lớn. Lý Hoành đưa tay đẩy cửa ra, một nhà xưởng bỏ hoang hiện ra trước mặt mọi người. Từng hàng máy móc bày trong căn xưởng trống trải, phía trên máy là những sợi bông, bên dưới là những tấm vải tơ lụa tốt. Những sợi chỉ và vải này ban đầu vốn phải là màu trắng, nhưng qua nhiều năm chúng đã bị phủ một lớp bụi xám thật dày.
"Nơi này thật là tồi tàn." Lý Hoành dẫn mọi người vào nhà xưởng rồi nhìn thoáng qua xung quanh. Cậu ta phát hiện ra máy móc phía bên trái sát vào góc tường, còn phía bên phải là lối đi nhỏ rộng hơn hai mét. Một nhóm người đi đến lối quẹo vào bên phải, sau đó đều ghét bỏ oẹ một tiếng. Bên trên hàng máy móc thứ hai dính đầy vết máu, nhìn cực kỳ kinh tởm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-136.html.]
Hàng máy móc thứ hai chĩa vào vách tường bên phải, lần này bọn họ phải đi từ giữa hai hàng máy móc thẳng đến lối đi ngoài cùng bên trái mới có thể đi tiếp. Bởi vì nơi này vốn là nhà ma nên không có ai châm chọc loại thiết kế thiểu năng này, bọn họ chỉ hơi lo lắng nhìn máy móc hai bên, lẩm bẩm suy đoán ma quỷ đang ẩn náu ở đâu. Đúng lúc này, đèn trong nhà máy đột nhiên nhấp nháy, vài giây sau tất cả đèn đều tắt ngúm. Chỉ có một lượng nhỏ ánh sáng lọt ra từ lỗ thông gió trên nóc nhà xưởng, yếu ớt đến mức chỉ có thể nhìn thấy khoảng cách hai ba mét đồ lại, xa hơn thì chỉ thấy bóng tối mờ ảo.
Đi được không bao lâu, Lý Hoành bỗng nhiên ngừng lại, hơi căng thẳng nhắc nhở một câu: “Hình như bên trong hàng máy thứ hai có cái gì đó, mọi người bám sát bên trái đi.”
Câu nói này giống như kích hoạt công tắc nào đó, máy móc đột nhiên bắt đầu kêu cót két, những bàn tay đẫm m.á.u vươn ra khỏi máy móc như muốn tóm lấy gì đó. Những tiếng hét chói tai lập tức trở nên hỗn loạn.
Lý Hoành thấy da đầu hơi tê dại khi chứng kiến cảnh tượng này. Cậu ta nhanh chóng đi về phía trước hai bước: "Những thứ này nhìn rất giống bàn tay người thật, không biết chúng chui từ trong máy ra kiểu gì vậy?”“Chỉ là đạo cụ thôi mà, sờ một cái là biết làm từ silicon ngay.” Vương Uy cười hi hi ha ha: “Không tin thì tôi sờ cho các cậu xem.” Cậu ta nắm lấy bàn tay gần nhất, cảm thấy thứ mình đang cầm lạnh như băng mà còn cực kỳ cứng.“Nó không mềm như silicon, có lẽ là nhựa…” Vương Uy vừa nói được một nửa, trợn mắt ngạc nhiên nhìn bàn tay kia nắm lấy cổ tay mình.
Lý Hoành nhìn thấy Vương Uy hoảng sợ la oai oái thì vui vẻ cười ha ha. Nhưng cậu ta vừa cười được hai tiếng thì nhận ra có điều gì đó sai sai, cái tay kia như thể muốn kéo tay Vương Uy vào trong máy móc. Lý Hoành thấy thế bèn vội vàng kéo cánh tay cậu ta, kêu lớn lên: “Xảy ra trục trặc rồi, nhân viên công tác mau tắt máy đi.
”Hai chàng trai cuối đội nghe thấy tiếng động bèn vội vàng chạy quay về đại sảnh tìm nhân viên công tác, trong khi những người còn lại đều giúp túm lấy tay Vương Uy. Nhưng điều đáng sợ là sức lực của cả đám người còn không bằng một cánh tay cứng ngắc. Trong lúc bối rối, Ngải Thi Thi nắm lấy cánh tay, cảm giác hình như mình cào phải thứ gì đó.
Cô ấy lập tức cúi đầu xuống kiểm tra kẽ móng tay mình, nhìn thấy một lớp da cuộn tròn trong đó…“Á!” Ngải Thi Thi hoảng sợ kêu to lên, chỉ vào cánh tay màu xanh kia, nói lắp bắp: “Cánh tay đó là thật, là thật, là cánh tay của người chết."