Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 138
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:20:20
Lượt xem: 78
Chương 138:
TBC
Hàn Hướng Nhu lập tức nhíu chặt mày khi nghe Trương Thịnh thuật lại tình hình qua điện thoại: “Không hiểu sao ngay cả địa chỉ nhà ma cũng vô cùng phiền phức, không tìm ra được. Hơn nữa bọn họ đã mất tích một ngày một đêm, rất khó để đảm bảo tình hình bây giờ như thế nào. Chị có thể giúp em chuyện này nhưng em phải nói rõ tình hình với đì cả và những phụ huynh khác, chị không muốn tốn công tốn sức mà còn bị người ta oán trách.”
Trương Thịnh vội vàng nói: "Bốn gia đình đều là người địa phương, bây giờ chúng em mới ra khỏi đồn cảnh sát phía nam. Vừa rồi em có nhắc với bọn họ mình biết một đại sư, bọn họ mongchị có thể tới một chuyến để gặp mặt nói chuyện.”
Hàn Hướng Nhu tính toán vị trí một chút rồi nói: “Chị ở khá xa nơi đó, để tiết kiệm thời gian, chúng ta hãy gặp nhau ở đoạn giữa đi. Gặp mặt ở quán Starbucks trên đường Xương Minh nhé.”
Cô cúp điện thoại, quay sang nhìn Hàn Thịnh Vĩ bên cạnh: “Em có việc phải làm ở đây, anh tự về đi nhé.”
Anh cũng đã nghe thấy nội dung trong cuộc điện thoại, nếu là trước kia thì có thể anh còn muốn đi xem một chút, nhưng từ lúc bị yêu cây chà đạp thì Hàn Thịnh Vĩ đã hoàn toàn dập tắt ý định đi hóng hớt. Làm người tốt lắm mà, không nên ra ngoài tìm c.h.ế.t làm gì, ngộ nhỡ anh lại bị thứ gì đó tóm được thì quả thực c.h.ế.t cũng không kịp khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-138.html.]
Trên mặt Hàn Thịnh Vĩ bị trầy xước nhiều chỗ và dính đầy máu, quần áo rách rưới không nhìn ra hình dạng ban đầu. Một tay anh cầm một cây gậy màu đen, một tay cầm hộp cơm trưa bằng gỗ, tạo hình tổng thể thê thảm không nỡ nhìn, trong như người dân tị nạn trở về sau khi lánh nạn.
Hàn Thịnh Vĩ vừa xuống xe, chưa đi được mấy bước đã bị bảo vệ tuần tra cản lại, mấy chàng trai khỏe mạnh không nói nhiều lời đã bắt đầu đuổi người. Anh vừa cầm gậy ngăn cách bọn họ vừa chứng minh cho sự trong sạch của mình: “Tôi là Hàn Thịnh Vị ở biệt thự số 26, ngày nào tôi và các anh cũng chào hỏi nhau mà, các anh nhìn kỹ lại một chút xem nào?”
Đội trưởng đội bảo vệ quan sát cẩn thận một hồi lâu, mặt không chút thay đổi lắc đầu: "Anh bẩn quá không nhìn ra, vẫn nên ra ngoài cùng chúng tôi đi.”
“Đợi, đợi chút đã…” Hàn Thịnh Vĩ lui về phía sau một bước: “Hay là anh bảo cha mẹ tôi ra đó tôi đi, chắc chắn bọn họ sẽ nhận ra tôi.”“Nhưng anh cũng không thể ở đây làm ảnh hưởng đến hình ảnh của khu nhà chúng tôi được. Trước hết anh phải quay về phòng bảo vệ với chúng tôi, chúng tôi sẽ thông báo cho chủ nhà đến nhận dạng sau.”
Toàn thân Hàn Thịnh Vĩ đau nhức, hai chân nặng nề như bị đổ chì, anh quả thực không muốn trở về cổng khu dân cư nữa. Trong khi hai bên đang giằng co không ngừng nghỉ, anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc rẽ qua từ bờ hồ, lập tức hưng phấn kêu lên: “Mẹ ơi!”
Lưu Thục Cầm nghe thấy âm thanh bèn nhìn quanh khắp nơi, sau đó khó hiểu nói với hàng xóm: “Hình như tôi nghe thấy Thịnh Vĩ nhà tôi đang gọi thì phải?”Hàng xóm gật đầu, cũng quan sát bốn phía: “Tôi cũng nghe giọng của Thịnh Vĩ nhà bà, có điều không thấy bóng dáng ai cả!”Hàn Thịnh Vĩ tuyệt vọng lau sạch vết bẩn trên mặt, lại lắc lư que đuốc hét lên: “Mẹ ơi, con ở chỗ này này!”
Ngay lập tức, mọi người tản bộ quanh bờ hồ đều dừng bước, vừa khó hiểu vừa ngờ vực nhìn anh, lại lặng lẽ dời tầm mắt về phía Lưu Thục Cầm đang ngẩn người. Bà nhìn thấy bộ dạng của con trai thì tức đến nỗi tóc cũng sắp dựng lên, ba chân bốn cẳng chạy đến, sau đó là một trận mắng đổ ập xuống: “Con đi ăn xin hả?”Hàn Thịnh Vĩ yên lặng đưa hộp cơm trong tay cho bà: “Con chừa lại cho mẹ nửa hộp, ngon lắm ạ...”Lưu Thục Cầm: “...”
...Hàn Hướng Nhi đậu xe xong thì nhanh chóng vào trong quán cà phê, Trương Thịnh đang chờ ở cửa vội vàng đi qua mở miệng chào hỏi rồi dẫn cô đi thẳng vào vị trí bên trong cùng. Lúc này, bên trong đã có mười mấy người đang ngồi, bọn họ vừa thấy cô cũng lấy làm kinh hãi, có người nhanh mồm nhanh miệng hỏi thẳng: “Đây chính là đại sư kia sao? Trẻ tuổi như vậy sẽ không là kẻ lừa đảo đấy chứ?”Hàn Hướng Nhu im lặng nhìn bọn họ: “Nếu như không tin tôi mà nói, các người cứ việc mời người cao siêu hơn đi.”
Mẹ của Vạn Hiểu Vũ cũng nghi ngờ nhìn Hàn Hướng Nhu, bình thường bà ta cũng không tin những thứ này, nếu không phải Trương Thịnh đề nghị thì bà ta vốn không nghĩ đến việc mời đại sư này. Có điều cho dù không biết, bà ta cũng biết đại sư có đạo hạnh bình thường đều lớn tuổi cả. Người trước mặt này lại trong chỉ lớn hơn con gái mình 2 tuổi, thật sự có đại sư trẻ tuổi như vậy ư?
Cha của Ngải Thi Thi thấy sắc mặt của Hàn Hướng Nhu khó coi, vội vàng quát một tiếng: “Đừng lảm nhảm nữa, quan trọng nhất là nhanh chóng tìm được bọn trẻ.” Những lời này xem như ấn vào huyệt Mệnh Môn* của tất cả mọi người, người nào người nấy yên tĩnh lại ngay tức thì.l*Mệnh Môn: 1 trong các huyệt vị có vai trò quan trong với tính mạng con người, cũng là 1 trong 36 tử huyệt)