Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 142
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:30:13
Lượt xem: 73
Chương 142:
Cô đứng trên cao nhìn quanh bốn phía, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nơi này cũng không phát
hiện xác c.h.ế.t nào. Cô rời đi từ cửa nhỏ bên cạnh, lần này cô phải ưu tiên tìm người, loại hủ thi
sống trong thế giới của bản thân tự tiêu khiển và không làm hại người này cứ để Trương Chiêu
Dục đến giải quyết đi. Bản thân làm hết mọi chuyện, bọn họ sẽ quá rảnh rồi sinh nông nổi mất.
Từ cửa nhỏ ra ngoài tà một hành lang dài, hai bên hành lang trong có vẻ được thiết kế vườn hoa,
nhưng giò đây đã bị cỏ dại bao trùm.
Hàn Hướng Nhu vừa mới đi ra chưa được mấy bước đã phát hiện cỏ dại bên phải bị đè xuống
một mảnh, tiền nhảy qua lan can kiểm tra. Quả nhiên, có một xác c.h.ế.t nằm trên cỏ, mặt úp xuống
đưới, nhìn quần áo và tóc có lẽ tà một cô gái. Hàn Hướng Nhu bước tới tật cái xác tên, nhìn bộ
dạng của cô gái tà bị bóp cổ đến chết, trên cổ có hai dấu tay màu đen. Hồn phách của cô bé đã
không còn trong cơ thể, không biết tà tự rời đi hay là đã xảy ra điều bất trắc gì. Cô lấy hạc giấy
ra cảm ứng, bốn con hạc giấy bay quanh cái xác một vòng rồi trở về tòng bàn tay cô, xem ra
TBC
người c.h.ế.t không phải là Vạn Hiểu Vũ và bạn cùng phòng của cô ấy.
Cô suy đoán cô gái này ra khỏi nhà hát đã nhận thấy bản thân đã rời khỏi phòng, trong lúc mừng
rỡ khôn xiết không thấy rõ hoàn cảnh xung quanh đã vội vàng trèo qua lan can nhảy xuống bãi
cỏ. Kết quả cô bé không chạy ra ngoài được, ngược lại bị hủ thi đi gần hành lang phát hiện.
Những người còn lại xem chừng hẳn đã chạy vào một trong những kiến trúc ở đầu bên kia hành
lang.
Hàn Hướng Nhu đi dọc hành lang, nhận thấy đây là một ký túc xá cho công nhân viên, hai bên
ký túc xá đều có phòng và hành lang cực kỳ tối tăm. Cô quan sát thấy tầng lầu này có khoảng 20
phòng, có nơi mở cửa cũng có nơi đóng kín. Cô mở cửa phòng đầu tiên ra, bên trong là bốn chiếc
giường tầng, chăn trên chiếc giường kê gần cửa sổ lồi lên, giống như có người nằm ngủ ở đó
vậy.
Hàn Hướng Nhu bước vào, vươn tay ra vén chăn lên, để lộ một mái tóc y hệt cỏ dại. Người trên
giường tựa như nhận ra có người sau lưng, quay đầu lại toét miệng cười với cô. Hàn Hướng Nhu
thấy dòi trên mặt cô ta thì yên lặng lùi về sau một bước, đưa tay đắp chăn lại cho đối phương.
Pháp quyết được sử dụng, một dòng nước đột nhiên xuất hiện, cô vội vàng đi tới cẩn thận rửa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-142.html.]
sạch tay, bấy giờ mới xoay người ra khỏi phòng.
Hàn Hướng Nhu tục tọi tra xét những phòng khác ở tầng 1, gần như mỗi căn phòng đều có thi
thể với đủ loại tình trạng thê thảm. Thế nhưng cô vẫn không phát hiện tung tích của bốn người
Vạn Hiểu Vũ, cũng không nhìn thấy một hồn ma nào. Hai bên hành lang và ở giữa ký túc xá đều
có cầu thang, cô đi tên cầu thang ở cuối cùng tên tầng 2, vừa mới đẩy cánh cửa thứ nhất ra tại đột
nhiên cảm ứng được Vương Ủy đang gọi mình, có vẻ như cách không xa vị trí của cô tắm. Hàn
Hướng Nhu chạy thật nhanh lên tầng, thấy Vương Uy đang lơ lửng trước cửa một căn phòng ở
giữa tâng 3 chờ mình. “Bọn họ ở ngay trong phòng này.” Cô vội vã chạy đến, lo lắng hỏi: “Tất
cả đều còn sống hả?”
Cậu ta chậm rãi lắc lắc đầu: “Tôi chỉ biết bọn họ ở trong đó, còn sống hay không thì tôi không
biết.”
Nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của cậu ta, Hàn Hướng Nhu khó hiểu bước tới. Cô vừa định đẩy
cửa phòng lại nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng “ầm”, một lát sau lại xuất hiện âm thanh
rào rào. Nét mặt cô cứng lại, lặng lẽ liếc nhìn Vương Uy rồi vươn tay đẩy cửa ra.
Giữa giường có đặt hai cái bàn, trong đó ba người và ba “cái xác” đang đánh bài poker, bàn còn
lại có một người và ba xác c.h.ế.t đang chơi mạt chược. Cũng không biết sáu t.h.i t.h.ể trong phòng
này được gìn giữ thế nào, t.h.i t.h.ể của bọn họ đều không bị thối rữa, vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ
lúc còn sống
Ngải Thi Thi run lẩy bẩy chơi mạt chược, sau khi nhìn thấy Hàn Hướng Nhu mở cửa phòng ra
liền ngẩn người. Cô ấy dường như sợ t.h.i t.h.ể xung quanh, chỉ ngồi tại chỗ không dám mở miệng,
chỉ nháy mắt ra hiệu bảo cô đi nhanh. Thấy có người đi vào, t.h.i t.h.ể đang đánh mạt chược cũng
dừng động tác lại, đồng loạt nhìn về phía cửa ra. Vương Uy đang ở cửa ngó dáo dác hóng chuyện
vui thấy một đống khuôn mặt trắng bệch xanh xao nhìn mình, sợ đến nỗi nhảy tót lên trần nhà
không dám xuống.
Hàn Hướng Nhu đi vào, lấy bốn con hạc giấy ra thổi, đám hạc giấy đột nhiên đập cánh bay đến
đáp xuống những cô bé khác nhau rồi lóe lên ánh sáng đỏ. Cô thở phào nhẹ nhõm: “Vạn Hiểu
Vũ, Ngải Thi Thi, Trương San San, Mễ Tiểu Xảo, bốn đứa đừng chơi nữa, mau về nhà với chị,
cha của các em đang ở ngoài nhà máy chờ các em đó.”