Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 145
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:31:47
Lượt xem: 78
Chương 145:
Trương Chiêu Dục sửng sốt trong một thoáng, ngay sau đó vội vã hỏi: “Sao cô biết được? Bắt
đầu từ tối qua, chúng tôi đã nhận được mười mấy cuộc gọi báo cảnh sát, tất cả người mất tích
đều là thanh niên khoảng 20 tuổi, điểm giống nhau duy nhất chính là bọn họ đều nhắc đến nhà
ma vô danh.” Hàn Hướng Nhu nghe xong lời này tiền bật cười: “Đội trưởng Trương à, lúc này
TBC
anh không cho tôi tiền thưởng tà không được rồi. Có tổng cộng 15 người đến nhà ma, tôi đã cứu
được 5 người, ngoài ra phát hiện 3 người đã gặp nạn, còn sót tại 7 người vẫn chưa biết tình trạng
ra sao. Tôi sẽ gửi định vị qua WeChat cho anh, các anh mau chóng đến đây đi.” C
úp máy xong , cô trở lại trong nhà máy, vừa mới đi được một nửa đã cảm ứng được tín hiệu câu
cứu mà Vương Ủy gửi đến. Hàn Hướng Nhu lập tức dán bùa Thu Ngắn Khoảng Cách trên người,
hai ba bước đã đến dưới tòa nhà bệnh viện cho công nhân.
Sau khi cảm ứng được vị trí của cậu ta, cô vuốt ve vòng đeo tay, hạt châu của Lôi Kích Mộc xếp
thành chuỗi trên không trung rồi biến thành kiếm gỗ rơi vào trong tay cô. Hàn Hướng Nhu nhanh
chóng xong đến chỗ của Vương Uy, những hủ thi cô gặp phải dọc trên đường đi đều bị một kiếm
chẻ thành hai nửa.
Hàn Hướng Nhu đi dọc theo cầu thang đầy m.á.u bẩn xuống tầng hầm dưới đất, đẩy cánh cửa sắt
rỉ sét loang lổ ra, vừa khéo gặp phải một cô gái hơn 20 tuổi đang định đi ra. Cô gái nhìn thấy cô,
trên mặt lộ ra vẻ mặt phẫn hận, nổi giận đùng đùng chỉ về phía Hàn Hướng Nhu: “Chính là mày
phá hỏng chuyện tốt của tao à?”
Cô khinh thường nhìn đối phương: “Chính là mày mất trí chỉnh sửa cái nhà ma này sao? Trong
dáng dấp không tệ, sao lại không làm việc đúng đắn chứ?”
Cô gái cười khẩy hai tiếng: “Đúng lúc tao muốn đi tìm mày, không ngờ tự mày đã đưa tới cửa.
Phá hỏng kế hoạch lớn của tao, tao sẽ bắt hồn phách của mày để đền bù. Chắc hẳn đại nhân nhà
tao sẽ vui vẻ hơn khi có hồn phách của hạng người tu hành giống như mày.”
“Đại nhân?” Hàn Hướng Nhu nghe thấy hai chữ này liền nghĩ đến lão già nuôi lệ quỷ kia: “Mày
nuôi lệ quỷ ở nơi này ư?” Đối phương sửng sốt, rất nhanh cô ta lấy lại tinh thần, cảnh giác nhìn
cô: “Mày biết cái gì?”
Hàn Hướng Nhu lấy Thận Châu ra, nhanh chóng bao trùm một tầng kết giới xung quanh hai
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-145.html.]
người. Lúc cô đang định bày thêm một trận pháp, cô gái bỗng nhiên ngã xuống đất. Thấy vậy, cô
vội vàng đi qua kiểm tra, lại nhận thấy hồn phách của người này đã tan biến.
Cô thở dài thất vọng, đây là lần đầu tiên bản thân sẩy tay hai lần liên tiếp với cùng một người từ
sau khi xuống núi. Kẻ kia có thể lặng lẽ xé nát hồn phách của một người trong kết giới do Hàn
Hướng Nhu bày ra, năng lực của vị “đại nhân” này đúng là sâu không lường được.
Có điều may mà lần này cô đã bày ra kết giới trước, mặc dù hồn phách của cô gái đã tiêu tan, thế
nhưng thân thể vẫn chưa bị tiêu hủy, nói không chừng còn để lại chứng cứ gì đó.
Hàn Hướng Nhu lục lọi hồi lâu trên người đối phương, cuối cùng tìm ra một viên đá m.á.u đen
giống như của lão già kia, chẳng qua viên đá này lớn hơn của lão gì kia một chút, trên đỉnh còn
có một “nét mác” màu vàng.
Tiếc là không có những mảnh vỡ khác, cô nghĩ đến nỗi vỡ đầu cũng không đoán được rốt cuộc
trên này được viết chữ gì.Cô cất viên đá đi, thu hồi hết kết giới rồi đẩy cửa sắt trong hành lang
ra, một bóng ma “vèo” một tiếng nhảy ra, chui vào trong lòng Hàn Hướng Nhu, ôm lấy cô gào
khóc thảm thiết: “Ma kìa! Thật là nhiều ma! Mẹ nó nơi này mới là nhà ma chân chính nè! Đáng
sợ quá đi!”
Hàn Hướng Nhu mặt mày vô cảm kéo Vương Uy ra khỏi người mình vứt xuống đất. Cậu ta thấy
vẻ mặt bất thiện của cô, lập tức biến từ khóc lớn tiếng thành nhỏ giọng khóc sụt sịt, ấm ức không
thôi: “Bên trong có quỷ ăn ma, tôi sợ đến nỗi sắp hồn phi phách tán rồi!”
Hàn Hướng Nhu từ trên cao nhìn xuống cậu ta, loại bỏ quỷ khí dính trước n.g.ự.c mình: “Là thật
sao?”“Thật đó!” Thấy sắc mặt đối phương càng ngày càng khó coi, Vương Uy ngượng ngùng lau
nước mắt không hề tồn tại: “Cái đó, tôi đây còn chưa từng yêu đương mà? Tôi chỉ muốn biết ôm
con gái sẽ có cảm giác gì thôi, nếu không tôi sẽ c.h.ế.t không nhắm mắt nha.”
Cô lấy ra một lá bùa, cười vừa dịu dàng vừa vui vẻ: “Cậu c.h.ế.t không nhắm mắt à...”Cậu ta nhớ
tới chuyện Hàn Hướng Nhu dùng một lá bùa nổ banh ký túc xá, sợ đến mức hồn phách cũng
không ổn định, lắc đầu như trống bỏi: “Không có không có, bây giờ tôi không hề có chuyện
không nhắm mắt.”
Cô hỏi rất ân cần: “Cậu chắc chắn không có sao? Thật ra có nhắm mắt hay không cũng chẳng
sao, một lá bùa ném ra sẽ hồn phi phách tán, đến lúc đó cũng chẳng có bất kỳ tiếc nuối nào.”