Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:32:41
Lượt xem: 74
Chương 147:
Đôi mắt đối điện vốn dĩ tràn đây đề phòng và lo lắng, có điều sau khi trong thấy phản ứng của
cậu ta thì bỗng nhiên bình tĩnh lại, mặt lộ vẻ bất đắc đĩ gọi: “Vương Uy?“ Vương Ủy nghe thấy
giọng nói quen tai, nơm nớp lo sợ hạ cánh tay đang che đầu tại xuống, cần thận quan sát “thứ”
bẩn thỉu dưới gầm giường. Kế đó, cậu ta ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Lý Hoành?” Lý Hoành chui
ra khỏi gầm giường, còn chưa kịp đứng thằng người đã thấy một bóng dáng trong suốt “vèo“ một
tiếng chui qua người mình. Cậu ta bất đắc dĩ xoay người, một lát sau thấy Vương Uy mỉm cười
xấu hổ chưi ra từ trong vách tường, mặt mũi túng túng xoa xoa gáy: “Xúc động quá nên vô tình
chạy nhanh.”
Lý Hoành bật cười hai tiếng rồi im lặng, cậu ta nhìn thân thể trong suốt của anh em tốt, mắt đỏ
ngầu: “Xin lỗi, nếu không phải tôi kiên quyết kéo cậu đến nơi này, cậu cũng sẽ không mất
mạng.”
Vương Uy gãi gãi gáy, cười ha ha một cách đần độn: “Thật ra chuyện này không liên quan đến
cậu, chủ yếu là bản thân tôi tiện tay nắm lấy cánh tay kia. Aiss, cậu không biết trong máy móc
kia đáng sợ cỡ nào đâu, một tầng xác c.h.ế.t rất dày đó, ngay cả chỗ trở mình cũng chẳng có. Còn
có người đó...”
“Được rồi! Được rồi!” Lý Hoành bày ra vẻ mặt khó chịu, hai ngày nay cậu ta quả thực đã chứng
kiến quá nhiều thứ. Vương Uy vừa mới kể đôi câu, cậu ta đã bổ não ra một đống hình ảnh, toàn
thân đều cảm thấy không ổn.
Ngay lúc đó, cách vách truyền đến tiếng “ầm” thật lớn, Lý Hoành giật mình mở tủ đựng đồ ra
chui vào trong rồi dùng tay giữ chặt cửa tủ. Vương Uy liếc nhìn cửa, suy nghĩ một lúc cũng
xuyên qua tấm ván chui vào trong tủ. Bởi vì tủ đựng đồ trong phòng bệnh chỉ có một cái chật
hẹp, một mình Lý Hoành đã chiếm hết cái tủ, Vương Uy chỉ có thể lộ ra nửa gương mặt, thân thể
còn kẹt trong cánh cửa.
Lý Hoành nhìn mặt của anh em tốt nhà mình chỉ cách mình 2 – 3cm, chỉ có thể cố gắng ngửa đầu
ra sau tránh hôn phải đối phương: “Cậu nói cậu đã là ma rồi, còn trốn cái gì hả?”
Vương Uy lo lắng run lẩy bẩy: “Bên cạnh có một con lệ quỷ rất đáng sợ, đại sư bắt ma càng đáng
sợ hơn, vung tay lên là một đạo thiên lôi giáng xuống. Mặc kệ là ai trong hai người đánh tới, tôi
cũng không chống đỡ nổi đâu.”
Lý Hoành nghe vậy, trong mắt dấy lên tia hy vọng: “Đại sư bắt ma? Vậy có nghĩa là tôi được
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-147.html.]
cứu rồi ư?”
Vương Uy bỗng nhiên yên lặng, cậu ta lặng lẽ nhìn Lý Hoành một lát, sau đó gật đầu một cách
hâm mộ: “Đúng thế, cậu được cứu rồi!”...Lúc này, trong phòng bệnh đối diện, sau một trận sét
đánh chớp giật, lệ quỷ bị thương chồng chất đứng trên bệ cửa sổ nhìn Hàn Hướng Nhu với tầm
mắt bất thiện: “Trái lại còn là một người có chút bản lĩnh, chẳng trách có thể liên tục phá hỏng
kế hoạch của đại nhân hai lần liên tiếp.”
Cô nhìn hồn thể của lệ quỷ bị nổ rách bươm, n.g.ự.c có hai lỗ thủng lớn vẫn kiên cường chưa hồn
phi phách tán, không khỏi bật cười: “Ngươi cũng là một con quỷ có bản lĩnh, nếu như khai ra
mưu đồ của đại nhân bọn mi, ta có thể giữ lại cho ngươi một mạng đưa đi đầu thai.”Lệ quỷ cười
khẩy: “Mặc dù bản lĩnh của ngươi không nhỏ, có điều vẫn khó mà giữ ta lại được, ta khuyên
ngươi đừng mơ mộng hão huyền.” Hàn Hướng Nhu thấy nó chạy ra khỏi cửa sổ, thÔng thả mở
nút hồ lô ra, ném hồ lô chỉ lớn bằng bàn tay ra ngoài.Lệ quỷ hoảng hốt bỏ chạy, trong chớp mắt
đã chuồn đi rất xa, khi thấy bức tường cao đang ở trước mặt, nó đột nhiên cảm nhận được một
TBC
lực hút mạnh mẽ kéo mình lại. Lệ quỷ vốn tràn trề tự tin nhất thời luống cuống, nó phóng thích
toàn bộ âm khí và quỷ lực trên người, định thoát khỏi những trói buộc. Tuy nhiên nó hoàn toàn
không ngờ rằng, bản thân đã thiêu đốt hơn nửa tu vi lại chẳng thể kháng cự lại dù chỉ một giây,
ngay lập tức bị một cơn lốc quấn chặt lấy rồi hút vào một nơi tối tăm.
Lệ quỷ sờ vách tường bò dậy, lục lọi khắp nơi định tìm một kẽ hở để chui ra. Chẳng qua vừa mới
đi được hai bước, nó lại cảm thấy sức mạnh của mình nhanh chóng biến mất. Lệ quỷ cúi đầu
xuống nhìn hồn thể đang dần dần biến từ đen ngòm trở nên trong suốt, rồi chẳng mấy chốc lại
bắt đầu tan biến...Vậy mà thật sự sẽ hồn phi phách tán, nó nhận thức được kết cục của mình,
tuyệt vọng vỗ lên vách tường: “Ta không ngờ những gì ngươi nói là sự thật, nếu biết ta đã khai
báo từ lâu rồi, cho ta thêm một cơ hội nữa đi...”Hồ lô bay trở về trong tay Hàn Hướng Nhu và co
lại thành kích thước bằng bàn tay. Cô nhìn vào bên trong, thấy lệ quỷ đã hóa thành sương mù
liền đóng nút lại. Cô cất hồ lô đi, cảm ứng vị trí của Vương Uy xong liền đi thẳng đến phòng
bệnh đối diện.
Hàn Hướng Nhu thấy hồn thể của Vương Uy kẹt trong tủ, cô do dự một chút rồi mở cửa tủ ra,
vừa khéo bắt gặp chàng trai đang đứng trong tủ. Cô nhìn Lý Hoành chiếm hết khoang tủ, lại nhìn
sang Vương Uy lộ ra nửa người, vẻ mặt có chút vi diệu: “Có phải tôi đã làm phiền hai người rồi
không?”