Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-11-07 07:46:57
Lượt xem: 153

Chương 15:

Hai mươi phút sau, người nhà của Triệu Tuấn Thanh và cha mẹ anh trai của Trần Tuyết vội vội vàng vàng chạy đến, sau khi vào nhà thì nhìn thấy trong phòng khách có không ít người nhưng người muốn gặp lại không thấy được.

Sắc mặt của cha Triệu Tuấn Thanh xanh mét, thấy những lon bia và thức ăn thừa bầy đầy ra sàn nhà cùng trên bàn càng giận đến tím mặt, giơ tay lên định đánh Triệu Tuấn Thanh: “Có phải mày uống nhiều quá lôi chuyện của bà mày ra để tiêu khiển không?”

Cánh tay vừa mới vươn lên được một nửa thì hình như bị cái gì chặn lại, cha Triệu cảm giác chỗ cánh tay của mình lạnh căm căm, lập tức sắc mặt hơi trắng bệch. Ông ta nhớ tới những lời mà thằng con trai mình gọi mình tới không khỏi run run rẩy rẩy hỏi một câu: “Mẹ?”

Không nghe được câu trả lời nhưng cha Triệu lại cảm giác được có một cơn gió lạnh gõ hai lần trên cổ tay của mình.

So với người nhà của Triệu Tuấn Thanh thì lúc này cha mẹ của Trần Tuyết đã khóc không thành tiếng, trong điện thoại họ nghe được giọng nói rõ ràng của con gái, bởi vậy mà không hề nghi ngờ cầm chi phiếu chạy tới đây.

Mẹ của Trần Tuyết thấy Hàn Hướng Nhu là cô gái duy nhất trong phòng, nghĩ rằng đây là đại sư mà cô con gái của mình nói đến thì vội vàng chạy tới đưa ra một tờ chi phiếu, nước mắt rơi đầy mặt mà khẩn cầu: “Đại sư, làm ơn ngài.”

Hàn Hướng Nhu nhìn số tiền trên chi phiếu, mặt mày lập tức cÔng lên, giọng nói cũng trở nên vui vẻ hơn: “Trước hết các vị nhắm mắt lại đã.”

Người nhà họ Trần cảm giác được một con gió lạnh phất qua đôi mắt, chờ đến khi mở mắt ra thì nhìn đến Trần Tuyết đang đứng ở trước mặt mình. Cô ta mặc chiếc váy trắng mà lúc sinh thời thích nhất, tóc dài đến eo, trên mặt mang theo tràn đầy ý cười. Nếu không phải màu da tái nhợt của cô ta đã hơi trong suốt thì nhìn lướt qua cũng không khác gì lúc còn sống.

“Tiểu Tuyết.” Mẹ của Trần Tuyết duỗi tay muốn đi ôm Trần Tuyết, kết quả lại lao vào không khí.

“Đại sư, sao tôi lại không chạm được vào con bé?” Mẹ của Trần Tuyết vội vàng hỏi.

Đương nhiên là không chạm được rồi, Trần Tuyết lại không phải là lệ quỷ, ban đầu đáy lòng cô ta có quá nhiều chấp niệm nên mới có thể làm cô ta nhập vào thân thể. Hiện tại chấp niệm tan đi, quỷ khí trên người cô ta không còn có năng lực chống đỡ cô ta hiện hình chứ đừng nói đến hóa thành thực thể.

Nhưng nếu thu tiền thì Hàn Hướng Nhu cảm thấy mình cần thiết cung cấp phục vụ chu đáo mới xứng với 500 nghìn này. Cô đi vào phòng bếp tìm một cái chậu nhỏ chưa từng dùng bao giờ, lại lôi trong túi ra một đống lá bùa, lật giở một lúc lâu mới rút ra năm lá ném vào trong chậu. Lá bùa bốc cháy lên tản ra một mùi hương kỳ dị.

“Mùi hương mà lá bùa này phát tán ra có thể làm cho quỷ hồn tạm thời ngưng kết thành thực thể, một lá bùa có thể đốt được một giờ, các vị nắm chặt thời gian cho tốt nhé.”

Nghe thấy vậy, mẹ của Trần Tuyết vội vàng thử duỗi tay sờ vào người Trần Tuyết, quả nhiên chạm vào một cơ thể lạnh băng, lúc này bà cũng bất chấp suy nghĩ có thể bị dính âm khi vào người hay không, chỉ cần để bà lại được ôm cô con gái ngày đêm thương nhớ thì dù có bị bệnh nặng một thời gian bà cũng nguyện ý.

Thấy ba người nhà họ Trần vây quanh ôm lấy nhau khóc thút thít thì cha của Triệu Tuấn Thanh cũng vứt bỏ chút hoài nghi cuối cùng trong lòng, vội vàng móc di động ra, gấp không chờ nổi hỏi: “Đại sư, có thể trực tiếp chuyển khoản hay không?”

Hàn Hướng Nhu vui tươi hớn hở lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra, Triệu Tuấn Thanh chạy tới gần cha của anh ta thì thầm vài câu. Cha Triệu gật gật đầu rồi chuyển cho Hàn Hướng Nhu 700 nghìn, nhiều tiền hơn là vì thù lao mà ngay từ đầu anh ta mời Hàn Hướng Nhu tới bắt quỷ.

Nghĩ đến một buổi tối mà mình có được số tiền tiết kiệm lên đến bảy con số, Hàn Hướng Nhu cảm thấy cho dù phí nhiều lá bùa như vậy cũng đáng. Cô ngáp một cái, nhìn thấy Hàn Thịnh Vĩ và mấy người anh em của anh vẫn ngây ngốc không chịu về mới hỏi một câu: “Nơi này không có chuyện của các anh đâu, các anh còn ở đây làm gì vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-15.html.]

TBC

Đổng Lực Dương nhìn thời gian rồi quay đầu thương lượng với mấy người Cao Phong: “Nếu không thì chúng ta ra ngoài trước tìm chỗ nào ăn bữa khuya đi, đừng quấy rầy người ta ôn chuyện, chờ đến sau nửa đêm chúng ta lại trở về xem quỷ môn mở ra.”

Hàn Hướng Nhu nhìn anh ta với vẻ mặt không biết nói gì: “Các anh còn chưa xem đủ hả?”

Đổng Lực Dương gãi gãi đầu cười trừ: “ Đều mua vé rồi mà.”

Hàn Hướng Nhu mất một lúc lâu cũng chưa nói ra được câu nào. Tuy rằng có vẻ Đổng Lực Dương nói cũng không sai nhưng người có gan lớn lòng cũng lớn như bọn họ thì thật sự ít thấy, ít nhất hồi cô còn ở Thần Tiên Lĩnh bắt quỷ là từ trước tới nay không có người tới xem náo nhiệt. Thậm chí bởi vì cô biết bắt quỷ mà trẻ con cùng tuổi không có một ai dám làm bạn với cô, lúc nhàm chán Hàn Hướng Nhu chỉ có thể bắt mấy tên tiểu quỷ cùng chơi với mình.

Hàn Hướng Nhu đã thu tiền nên nếu không cho người ta xem thì cũng ngại, chỉ có thể đem tầm mắt chuyển lên trên người của Hàn Thịnh Vĩ còn chưa đưa tiền: “Anh còn chưa đưa tiền đấy, sao anh còn không đi?”

Hàn Thịnh Vĩ cười vỗ vỗ lên đầu Hàn Hướng Nhu: “Nếu nửa đêm anh để em một mình ở đây thì chẳng phải mẹ già sẽ xé xác anh ra sao.” Đôi mắt anh ta chuyển động: “Vừa rồi anh nói với Triệu Tuấn Thanh mượn phòng cho khách rồi, trước tiên em vào phòng cho khách ngủ một lúc, chờ đến khi em làm xong mọi việc thì chúng ta cùng nhau về nhà.”

Hàn Hướng Nhu ăn vặt đầy một bụng, lúc này cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, cô ngáp một cái rồi đi vào phòng cho khách, rửa mặt qua loa rồi đắp chăn ngủ luôn.

Rạng sáng 2h50, Hàn Thịnh Vĩ gõ cửa phòng, Hàn Hướng Nhu ngồi dậy từ trên giường, sửa sang lại trang phục bị nhăn nheo, lấy tay cào cào tóc vài cái rồi buộc tóc lại mới đi ra khỏi phòng.

Mấy người Đổng Lực Dương đi ăn bữa khuya xong đã trở lại, bọn họ đều là những kẻ chuyên đi lượn quán đêm nên lúc này nhìn có vẻ vẫn rất phơi phới. Nhìn thấy Hàn Hướng Nhu đi ra, mấy người lập tức tìm một cái góc trong phòng khách ngồi xuống, đảm bảo tình huống không quấy rầy đến người ta, hơn nữa còn có thể nạp thêm kiến thức.

Người nhà của Trần Tuyết và Triệu Tuấn Thanh nhìn thấy Hàn Hướng Nhu tiến lại đây đều biết là có ý gì, nhưng có thể được ở chung với người thân đã qua đời lâu như vậy đã được tính là niền vui ngoài ý muốn rồi, hai nhà đều rất đúng mực, không có nói ra những yêu cầu quá mức.

Mẹ của Trần Tuyết ôm con gái vào trong n.g.ự.c một lần cuối cùng rồi nghẹn ngào: “Tiểu Tuyết, con yên tâm đi đi thôi, chờ khi mẹ trở về nhất định sẽ lấy tên của con đi quyên tiền làm nhiều việc thiện, để con có thể đầu thai được nơi tốt.”

Trần Tuyết gật đầu, duỗi tay ra ôm mẹ một chút rồi quay đầu nhìn về anh cả đang đứng bên cạnh: “Anh, giúp em chăm sóc cha mẹ cho tốt nhé.”

Bà Triệu ở bên kia lôi kéo tay của Triệu Tuấn Thanh, luôn dặn dò anh ta cần tìm một người vợ tốt, không được mang mấy đứa con gái ở đẩu ở đâu về nhà nữa. Trước kia khi bà nội nói những lời này Triệu Tuấn Thanh đều nói đã biết rất có lệ, mà lần này anh ta biết đây là lần cuối cùng bà nội dặn dò chính mình nên trịnh trọng gật đầu: “Bà ơi, bà yên tâm, chờ đến khi cháu tìm được người vợ tốt sẽ mang cô ấy đi viếng bà.”

Thấy hai nhà đều nói lời từ biệt cuối cùng, Hàn Hướng Nhu thu lại ánh sáng công đức trên tay, dùng âm khí vẽ trên không trung một lá bùa. Khi Hàn Hướng Nhu vẽ xong một nét cuối cùng thì bỗng nhiên mọi người cảm thấy trong phòng tối sầm xuống, một cơn lốc xoáy tối om trống rỗng xuất hiện ở trong phòng khách của nhà Triệu Tuấn Thanh.

Bà Triệu và Trần Tuyết liếc nhìn người nhà của mình lần cuối rồi xoay người cúi chào Hàn Hướng Nhu, lúc này mới bước từng bước tiến đến quỷ môn.

Đèn trong phòng lại sáng lên một lần nữa, Hàn Hướng Nhu nhìn thấy hai ánh sáng công đức chợt dừng trên người mình không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Đây là lần đầu cô lấy tiền tiễn quỷ, vừa rỗi vẫn luôn hơi lo lắng chuyện lấy tiền sẽ không lấy được ánh sáng công đức, nhưng hiện tại xem ra mình thu tiền hay không cũng không quan hệ với ánh sáng công đức.

Tuy quỷ đã tiễn đi nhưng tiếp theo còn chút việc cần làm. Tuy bà Triệu và Trần Tuyết không có lòng hại người nhưng dù sao hai người đó cũng là qủy, âm khí trên người không thể tránh được việc sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho người từng tiếp xúc đến.

Hàn Hướng nhu đốt mấy lá bùa rồi đi dạo vòng quanh mọi người, đuổi sạch âm khí trên người họ. Cuối cùng ném lá bùa cháy được một nửa lên không trung, nhìn nó thiêu hết âm khí còn sót lại trong phòng, lúc này mới tính là làm xong việc.

Triệu Tuấn Thanh thấy hàn Hướng Nhu xong việc, lúc này mới lại gần hỏi: “Lúc trước Trần Tuyết nhập vào người hai bạn gái của anh, không biết có ảnh hưởng gì tới các cô ấy không?”

Loading...