Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:35:37
Lượt xem: 120
Chương 154:
Ông cụ Hàn tuyện kiếm pháp hai ngày, phát hiện Hàn Thịnh Vỹ và Hàn Hướng Nhu tám giờ
sáng mới dậy. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi như vậy ông ấy quả thật không thể chịu được,
buổi sáng ngày thứ ba lúc ra cửa ông ấy đã dẫn cả Hàn Hương Nhu và Hàn Thịnh Vĩ cùng đi ra
ngoài luyện kiếm.
Hàn Hướng Nhu còn dễ nói, dù sao sắp lên đại học cuộc sống đều như vậy. Trong khi học đại
học, về quê nghỉ đông nghỉ hè cũng không thể trốn thoát khỏi số mệnh ngủ dậy lúc bốn giờ sáng,
hôm nay ông cụ Hàn năm giờ mới gọi bọn họ dậy tà đã nhân từ tắm rồi. Tương đối mà nói, Hàn
Thịnh Vĩ rất thê thảm, từ nhỏ tới lớn anh chưa từng dậy sớm.
Tuy nhiên, bản thân là đệ tử vừa mới nhập môn, còn đắc tội tổ sư gia, anh hoàn toàn không dám
phản kháng, chỉ ngoan ngoãn thu thập đồ đạc rồi đi theo. Cứ tưởng rằng dậy sớm đã là một bi
kịch, nhưng Hàn Thịnh Vĩ không ngờ chính là điều khiến anh tuyệt vọng vẫn còn ở phía sau.
Ông cụ Hàn xách theo kiếm gỗ đào, nhìn hai tay Hàn Thịnh Vĩ trống không thì không hài lòng
nhìn anh: “Sao cháu không mang theo pháp khí? Thân là con cháu huyền môn đi đâu cũng phải
mang theo, mang theo bên mình càng lâu thì pháp khí mới hòa hợp với tâm trí của cháu
được.”Hàn Hướng Nhu nhìn dáng vẻ bối rối của Hàn Thịnh Vĩ thì không nhịn được cười, cô tháo
chiếc vòng tay bằng gỗ có hình tia sét của mình xuống, chiếc vòng tay bay lên không trung hóa
thành kiếm gỗ ngoan ngoãn rơi vào tay Hàn Hướng Nhu. Cô nhìn sắc mặt càng ngày càng trắng
của Hàn Thịnh Vĩ có lòng tốt nhắc nhở: “Anh, anh còn không nhanh lấy gậy thiêu hỏa của mình
ra?”
Hàn Thịnh Vĩ tuyệt vọng ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất: “Tổ sư gia ơi, ngài cho một tia sét đánh
chết con đi!”
Hàn Thịnh Vĩ vừa mới nói xong , Hàn Hướng Nhu đã nhìn thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ đột
nhiên trở nên u ám, một đám mây sấm sét mang theo tia lửa điện yếu ớt. Hàn Hướng Nhu vội
vàng nhảy lên đè đầu Hàn Thịnh Vĩ xuống, kêu gào thảm thiết: “Tổ sư gia ngài bình tĩnh đi, nếu
biệt thự bị sét đánh hỏng thì mưa sẽ bị dột đó!”
Từ đường mới được tu bổ chưa được mấy tháng, tổ sư gia vừa mới trải qua cuộc sống tươi đẹp
trời mưa không phải che ô, sau khi do dự một tát thì để đám mây chứa tia sét kia cách xa một
chút, nhưng nhìn kỹ dường như vẫn đang ẩn núp ở sau một đám mây khác, không có biến mất.
Hàn Thịnh Vĩ thấy vậy thì đổ mồ hôi, nơm nớp lo sợ hỏi: “Con cũng không cố ý chọn gậy thiêu
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-154.html.]
hỏa, sao tổ sư gia tại làm khó con vì chuyện này chứ?” “Tổ sư gia là người rất chú trọng đến sự
hoàn mỹ, ví dụ khi người xây dựng môn phái mọi chất tiệu đều phải là loại tốt nhất không tì vết,
quần áo trang sức phải cao quý bay bổng không được dập khuôn sáo rỗng, đệ tử nhập môn cần
có thiên phú ngoại hình xinh đẹp...“ Hàn Hướng Nhu nói tới đây thì nhìn Hàn Thịnh Vĩ rồi bổ
sung thêm: “Đương nhiên, anh tà ngoại lệ, tổ sư gia nhìn thấy anh làm việc nghiêm túc, cộng với
việc không có ai ở trong môn phái nên mới phá tệ nhận anh.” Hàn Thịnh Vĩ che ngực, đao này
đâm cũng chính xác quá.
Hàn Hướng Nhu hoàn toàn không phát hiện ra những câu nói của mình đã đả kích Hàn Thịnh Vĩ,
tiếp tục nói: “Cả đời của tổ sư gia làm chuyện gì cũng yêu cầu sự hoàn mỹ, nếu không đạt tới thì
người sẽ tức giận.” Hàn Hướng Nhu nhớ tới dáng vẻ của gậy thiêu hỏa của Hàn Thịnh Vĩ thì
TBC
nhìn anh bằng ánh mắt đồng cảm: “Pháp khí của anh thật sự không phù hợp với thẩm mỹ của tổ
sư gia, điều quan trọng là pháp khí đó được rèn ra dưới sự giúp đỡ của người, đây có thể coi là
vết nhơ trong đời của tổ sư gia.”
Hàn Thịnh Vĩ ủ rũ cúi đầu về nhà lấy gậy thiêu hỏa: “Tổ sư gia, con biết vừa rồi ngài thật sự
muốn đánh con. Bản thân con là đệ tử nội môn, không thể để tổ sư gia tức giận…” Hàn Thịnh Vĩ
đứng ở cầu thang nịnh nọt, hướng lên trên lầu bái lạy ba cái: “Tổ sư gia, pho tượng ngọc tối ngày
hôm qua con làm cho người đã được chuyển đến. Hôm nay con sẽ mang tới cho ngài xem, nếu tổ
sư gia không có ý kiến gì, ngày mai có thể gọi thợ tới điêu khác, rất nhanh có nhìn thấy tư thế oai
hùng của ngài.” Lời nói vừa dứt, đám mây sấm sét ở bên ngoài cũng lập tức tan biến theo gió.
Hàn Hướng Nhu thấy vậy thì trợn mắt há mồm, Hàn Thịnh Vĩ có thiên phú bình thường, nhưng
lại là một người có công phu nịnh hót đỉnh cao, nếu là trước đây chắc chắn có thể làm thái giám
đại tổng quản.
Sau khi dỗ dành tổ sư gia xong , Hàn Thịnh Vĩ xách theo cây gậy đi phía sau ông cụ Hàn đến bờ
hồ. Lúc này đã có rất nhiều người tới đây tập thể dục, vừa nhìn thấy ông cụ Hàn đã chào hỏi. Ba
ông cháu chia ra chọn cho mình một vị trí vừa ý, kiếm pháp của ông cụ Hàn sắc bén, kiếm pháp
của Hàn Hướng Nhu dứt khoát mau lẹ, về phần Hàn Thịnh Vĩ thì đang đứng ở phía sau luyện các
chiêu thức cơ bản. Bởi vì không quá thành thạo, nên gậy thường xuyên rơi trên mặt đất. Ông cụ
Hàn nhìn thấy nhưng cũng không nói gì, năm đó ông ấy học kiếm pháp, cũng không dùng gậy.
Còn về chiêu thức khi sử dụng gậy thì để Hàn Thịnh Vĩ tự tìm hiểu đi, nếu thật sự không được
xem Tây Du Ký một chút chắc cũng có thể học được hai ba chiêu.