Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 156

Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:36:26
Lượt xem: 98

Chương 156:

Khương Manh Manh nghe vậy tại nở nụ cười: “Nhu Nhu nói đúng. Đúng rồi, trưa hôm nay anh

ấy có việc ở gần đây, cậu và Nhạc Nhạc đi ăn cùng tớ đi, anh ấy nói muốn làm quen với bạn của

TBC

tớ.” “Tớ không muốn đi làm bóng đèn đâu, mà hai cậu vừa yêu đương đã mời bạn bè ăn cơm có

sớm quá không?“ Hàn Hướng Nhu kéo cánh tay của Khương Manh Manh đang ôm mình xuống:

“Thời gian đó tớ vẫn nên ngủ trưa thì tốt ” hơn. “Ở ngay nhà hàng Hồng Kông dưới lầu, không

chậm trễ cậu ngủ đâu.” Khương Manh Manh nhẹ giọng cầu xin nói: “Đi mà đi mà, chờ sau này

cậu có bạn trai tớ cũng đi xem giúp cậu.”

Hàn Hướng Nhu bị Khương Manh Manh lắc qua lắc lại đã sớm không nhịn được cười, cô ra vẻ

nghiêm túc trừng Khương Manh Manh: “Nhớ gọi cho tớ món ngỗng quay, chim bồ câu sữa quay

và thịt xá xíu.” Khương Manh Manh lập tức vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Cậu yên tâm, đảm bảo khiến

cậu hài lòng.” Hàn Hướng Nhu đuổi Khương Manh Manh đang chìm đắm trong tình yêu đi, mở

nhật trình ra bắt đầu xử lý công việc. Ước chừng khoảng mười giờ, Trương Chiêu Dục gọi điện

thoại cho Hàn Hướng Nhu: “Quỷ hồn tên Vương Uy muốn gặp mặt cô.”

Nhớ tới tên quỷ dám can đảm thừa cơ ôm mình, Hàn Hướng Nhu có hơi bất lực: “Cậu ta muốn

nói gì sao?”

Trương Chiêu Dục trầm mặc nửa ngày, mới ấp úng nói: “Cậu ta nói muốn bái cô làm thầy.”

Dường như sợ Hàn Hướng Nhu, anh ta lập tức cường điệu một câu: “Tôi chỉ truyền lời, nội dung

không liên quan tới tôi.”

Hàn Hướng Nhu nghe thấy yêu cầu này rất im lặng: “Đệ tử đầu tiên của tôi sao có thể là một con

quỷ, bảo cậu ta đừng nghĩ nữa, tổ sư gia của tôi sẽ thu nhận anh ta.” Hàn Hướng Nhu nghĩ một

lát rồi tiếp tục nói: “Nhưng lần này Vương Uy cũng giúp tôi không ít việc, anh hỏi cậu ta có tâm

nguyện gì, nếu tôi có thể làm được, tôi sẽ giúp cậu ta.”

Trương Chiêu Dục che loa hỏi Vương Uy hai câu, truyền lời cho Hàn Hướng Nhu: “Cậu ta nói

mình muốn gặp cha mẹ.”

Hàn Hướng Nhu gật nhẹ đầu: “Chuyện này tôi có thể giúp đỡ được.”Bận rộn đến mười một giờ

bốn mươi lăm phút, Khương Manh Manh vào nhà vệ sinh dặm lại lớp trang điểm, gửi tin nhắn

Wechat cho hai người Hàn Hướng Nhu và Vương Nhạc Nhạc, ba người lần lượt đứng dậy đi về

phía thang máy. Cô sờ thấy lòng bàn tay Khương Manh Manh toát mồ hôi lạnh, Hàn Hướng Nhu

hơi hiếu kỳ mà hỏi: “Manh Manh, sao cậu hồi hộp vậy? Cậu rất thích anh ta sao?”

Khương Manh Manh cân nhắc một chút về cảm xúc của mình, cô ấy cố gắng miêu tả loại cảm

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-156.html.]

giác này: “Có lẽ bởi vì tớ chưa từng nghĩ có ngày mình và anh ấy sẽ ở bên nhau. Trước kia lúc ở

trường học, anh ấy vừa đẹp trai lại học giỏi, anh ấy còn là hội chủ tịch sinh viên, tớ vẫn luôn đặt

anh ấy vào vị trí thần tượng, không ngờ có một ngày thần tượng lại đi xuống thần đàn tỏ tình với

mình, cảm giác rất không chân thực.”Vương Nhạc Nhạc đưa tay búng trán Khương Manh Manh,

có chút lo lắng nhìn cô ấy: “Sao tớ cảm thấy tâm lý của cậu giống như đang theo đuổi thần

tượng, cậu chắc chắn mình thật sự thích anh ta chứ?”

Khương Manh Manh cười ha ha hai tiếng: “Dù sao lúc anh ấy tỏ tình trên Wechat tớ rất kích

động, những chuyện khác tớ cũng chưa nghiêm túc nghĩ tới. Giống như Nhu Nhu nói, cứ yêu

thôi, quan trọng nhất là đừng để mình thấy tiếc nuối.”Khương Manh Manh đặt nhà hàng Hồng

Kông cách tòa cao ốc của tập đoàn Thần Huy không xa, vì để tránh đụng phải đồng nghiệp,

Khương Manh Manh đã đặt một phòng bao nhỏ. Chờ các cô đi vào phát hiện bạn trai của

Khương Manh Manh đã đến.

Khương Manh Manh nhìn thấy người đàn ông bên trong, gương mặt cô ấy đỏ ửng, hơi ngượng

ngùng kéo tay Hàn Hướng Nhu lại, giọng điệu dịu dàng giống như có thể nhỏ ra nước: “Anh ấy

là bạn trai của tớ, Vu Kiệt. Vu Kiệt, đây là bạn tốt của em, Hàn Hướng Nhu và Vương Nhạc

Nhạc.”Trên mặt Vu Kiệt nở nụ cười cởi mở, sau khi bắt tay với Hàn Hướng Nhu, Vương Nhạc

Nhạc, anh ta rất lịch sự nhấc ghế ra: “Mời ba cô gái xinh đẹp ngồi, rất vinh hạnh có thể ăn cơm

cùng mọi người.”

Vương Nhạc Nhạc nhìn mặt Khương Manh Manh đỏ bừng, bĩu môi cười với cô ấy, đôi mắt

Khương Manh Manh lóe sáng lấp lánh nhìn Vu Kiệt, lại nhanh chóng nhìn sắc mặt Hàn Hướng

Nhu. Hàn Hướng Nhu đánh giá một phen, không thể không nói Khương Manh Manh coi anh ta

là nam thần cũng có nguyên nhân. Dung mạo của Vu Kiệt tuấn mỹ là loại hình được rất nhiều nữ

sinh ưa thích, nhìn Vu Kiệt có vẻ đàng hoàng, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện rất nhiều chỗ không

ổn.Nhìn từ tướng mạo, xuất thân của Vu Kiệt khá bần hàn, nhưng anh ta thông minh bẩm sinh,

cho nên con đường học hành tương đối thuận lợi. Nhưng anh ta không phải người làm đến nơi

đến chốn, từ mặt mày nhìn ra anh ta rất hay tính toán, tâm cơ quá nặng, thích đi đường tắt; Chỗ

xương gò má nhô cao, nói rõ người này rất coi trọng quyền thế và chức vị; Trên mặt không thịt,

đại biểu người này bạc tình bạc nghĩa, dù có nhìn thế nào cũng không phải người tốt. Điều làm

cho người ta kinh sợ nhất là xương gò má cao của Vu Kiệt, loại người làm giàu dựa vào vợ,

nhưng hiển nhiên nửa kia của anh ta không phải là Khương Manh Manh. Vậy anh ta cố ý tiếp

cận đồng thời theo đuổi Manh Manh, rốt cục đang che giấu ý đồ gì?

Loading...