Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 164
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:40:16
Lượt xem: 80
Chương 164:
Từ sau khi qua đời, điều Vương Uy sợ nhất chính là sét, vừa nghe những lời
dặn dò của Hàn Hướng Nhu, toàn bộ hồn phách đều xìu xuống. Điệu bộ kia chỉ hận không thể co
quắp mình lại thành một quả bóng, tránh để Tổ sư gia nhìn thấy mình. Hàn Hướng Nhu về đến
nhà liền dẫn Vương Uy vào một căn phòng trống ở tầng 1, lại thiết lập một trận tụ âm ở bên
trong rồi truyền thụ công pháp quỷ tu cho cậu ta.
Trước tiên cô chấm một giọt m.á.u tươi lên mi tâm của Vương Uy, mặc kệ cậu ta có bất kỳ động
tĩnh nào thì cô cũng có thể cảm nhận được. Nếu như Vương Uy gặp rắc rối gì trong lúc tu luyện,
Hàn Hướng Nhu cũng có thể uốn nắn giúp cậu ta ngay lập tức. Hai người Hàn Thịnh Vĩ tập trung
tu luyện công pháp của riêng mình, ai nấy đều rất nghiêm túc.
Nhất là Hàn Thịnh Vĩ, sau khi nhận được côn pháp do Tổ sư gia thân truyền, anh sử dụng gậy
mạnh mẽ đầy sinh lực. Chẳng qua anh vẫn thấy cây đuốc không vừa mắt cho lắm, nó đen kịt còn
thường xuyên dính bụi than trên tay. Nếu không phải Tổ sư gia không cho phép, anh thế nào
cũng phải mua ít sơn đổi màu cho cây đuốc rồi.
Hàn Hướng Nhu cũng bắt đầu bận rộn hơn, cô chuẩn bị cho đại hội so tài huyền môn vào Tết
Nguyên Đán. Trừ phải vẽ những lá bùa bản thân sẽ cần dùng đến ra, cô cũng vẽ xong số bùa mà
đạo trưởng Minh Dương của đạo quán Thanh Vân đã trả tiền đặt cọc, sau đó gọi điện thoại bảo
Tần Mặc đến lấy.
Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, sáng thứ 7, Hàn Hướng Nhu ăn sáng xong đang chỉ vẽ cho Hàn
Thịnh Vĩ tu luyện thì bỗng nhiên Khương Tuấn Minh đến nhà. Câu nói đầu tiên của ông ấy là:
“Cháu muốn mời đại sư Hàn đến nhà chúng cháu xem giúp.”
Ông cụ Hàn nghe lời này “hừ” một tiếng kiêu ngạo rồi xoay người ra ngoài, Khương Tuấn Minh
thấy vậy vội vàng đuổi theo, lại không ngờ mặc dù tuổi tác của ông cụ đã cao, xong bước chân
lại đi như bay. Ông ấy vừa mới chạy ra sân đã chẳng tìm được bóng dáng của ông cụ Hàn.
Khương Tuấn Minh ủ rũ cúi đầu quay lại nhà họ Hàn, Hàn Bình An đã gọi Hàn Hướng Nhu
xuống. Cô nhìn đối phương, lạnh nhạt hỏi: “Chú Khương đến đây là vì con quỷ trong nhà chú
sao?”
Ông ấy vuốt mặt, bất an giải thích: “Trước kia do công việc quá bận rộn, chú rất ít khi ở nhà. Từ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-164.html.]
sau lần trước nghe ông cụ Hàn nói nhà chú có ma quỷ, chú đã bảo người trong nhà để ý một
chút. Nào ngờ lại thật sự phát hiện trong nhà có chút kỳ quái.”
Cô rót ly trà cho ông ấy, Khương Tuấn Minh vội vàng nhận lấy rồi nói lời cảm ơn: “Người phát
hiện bất thường đầu tiên chính là cô giúp việc trong nhà. Ông cụ nhà chú có bệnh mãn tính, cần
phải uống thuốc lâu dài. Ban đầu, chuyện cha chú uống thuốc đều do mẹ chú lo liệu. Nửa năm
trước mẹ chú qua đời, ông cụ uống thuốc cũng không được thường xuyên, 3 tháng trước còn đột
ngột phát bệnh cấp tính phải nhập viện.”
Ông ấy nhớ đến chuyện lần đó, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: “Kể từ lần đấy, chú đã dặn dò cô giúp
việc chuẩn bị thuốc uống cho ông cụ mỗi ngày. Lần này sức khỏe của ông cụ vẫn luôn rất khỏe,
chú còn cảm thấy cô giúp việc rất chăm chỉ, nhưng ai biết bà ấy bỗng nhiên từ chức vào 2 ngày
trước, còn la hét bảo trong phòng của cha chú có quỷ.”
Hàn Bình An nghe đến hăng say, thấy đối phương nói được nửa chừng dừng lại thì cảm thấy
nóng nảy, mau chóng hỏi: “Là trong nhà đã xảy ra chuyện gì ư?”Khương Tuấn Minh lắc lắc đầu:
“Cô giúp việc không chịu nói, nhận tiền lương liền đi ngay. Bởi vì trước khi nghe ông cụ Hàn
nói chuyện nhà chú có quỷ, thế nên chú cố tình ở nhà 2 ngày, muốn xem xem rốt cuộc có chỗ
nào kỳ quái trong nhà hay không.”Ông ấy nhớ lại chuyện khi đó, vẻ mặt có chút vi diệu: “Cô
giúp việc từ chức, vợ và con gái chú lại đi du lịch nước ngoài, chỉ có chú và cha ở nhà. Chú
không biết nấu cơm, sáng sớm thức dậy thì ăn chút bánh mì và hâm ít sữa bò làm bữa sáng. Ăn
sáng xong , chú đến phòng của cha chuẩn bị thuốc cho ông ấy uống, lại nhận thấy thuốc đã được
chuẩn bị đầy đủ đặt trong hộp thuốc hằng ngày. Lúc ấy, chú tưởng cha đã tự làm vào buổi sáng
nên cũng chẳng để ý mà đến phòng sách làm việc. Đến trưa, chú chuẩn bị dẫn cha chú ra ngoài
ăn cơm, lại phát hiện trong phòng ăn đã bày một bàn thức ăn, cha chú đã ăn được nửa bát cơm
rồi.”
Hàn Bình An tò mò hỏi: “Cha anh nấu hả?”Khương Tuấn Minh cười khổ lắc đầu: “Cha tôi nói
TBC
vậy đó, nhưng mà cả đời này ông ấy thậm chí còn chẳng biết nấu dù chỉ là mì sợi, sao có thể biết
nấu ăn được.”Hàn Bình An nghe xong lời này, không nhịn được bật cười: “Lão Khương này, con
quỷ nhà anh tốt quá ha, không hại người còn biết làm việc, giống nàng tiên ốc vậy.”
Hàn Hướng Nhu nhìn vẻ mặt lúng túng của Khương Tuấn Minh, bình thản lên tiếng: “Vậy chú
Khương chắc hẳn đã đoán được chuyện gì xảy ra rồi, thế tại sao còn đến mời nhà cháu chứ?”