Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:41:54
Lượt xem: 75
Chương 168:
Khương Manh Manh giật mình trợn tròn mắt, nhìn cô với vẻ sùng bái: “Cậu thậm chí ngay cả
Tổng giám đốc Cố cũng dám sai khiến, Nhu Nhu, gan chó của cậu lớn hơn rồi ha.” Hàn Hướng
Nhu lườm cô ấy: “Có gì không dám chứ, tớ làm như vậy cũng là vì công ty, anh ấy không phối
hợp mới là đồ ngốc.“
Cô đưa tay chạm vào người giấy nhỏ, đoạn đối thoại ghê tởm lại lần nữa liên tục phát ra từ trong
miệng nó. Khương Manh Manh nghe thấy giọng nói chán ngấy của Vu Kiệt, sắc mặt hết sức khó
coi: “Đợi việc này xong xuôi, tớ thế nào cũng phải cầm giày cao gót đục đầu anh ta ra, nếu
không uống công tớ mua đôi giày này rồi.” Cũng may 2 người ở bên trong cũng không làm họ
buồn nôn quá lâu, sau một hồi hôn nhau, Vu Kiệt áy náy nói: “Nghiên Nghiên, trưa nay anh phải
hẹn Khương Manh Manh ăn cơm, bây giờ chỉ còn lại nửa tháng, anh phải gia tăng thế công mới
có thể thuyết phục cô ta trộm hồ sơ đấu thầu giúp chúng ta.”
“Em biết mà, có điều tối nay anh phải ở cạnh em. Cha em đi công tác rồi, buổi tối em sẽ ở trong
căn hộ nhỏ.”
Vu Kiệt an ủi bạn gái xong thì gọi điện thoại cho Khương Manh Manh. Cô ấy bày ra vẻ mặt chán
ghét sau khi thấy tên hiển thị trên màn hình, tiếp đó nháy mắt với Hàn Hướng Nhu.
Hàn Hướng Nhu đưa tay chạm vào người giấy nhỏ, trong xe lập tức yên tĩnh lại. Khương Manh
Manh ấn nút trả lời với vẻ mặt vô cảm, cố gắng để âm thanh của mình nghe vô cùng tung tăng:
“Alo, Vu Kiệt à, sao anh lại gọi điện thoại cho em thế?”
Đầu dây bên kia cười khẽ: “Tất nhiên là bởi vì nhớ em rồi! Manh Manh này, em đang làm gì
thế? Anh tìm thấy một quán ăn ngon lắm, trưa nay anh dẫn em đi ăn có được không?”
Khương Manh Manh tiếc nuối thở dài: “Ôi trời, em cũng muốn đi ăn, có điều tổng giám đốc Cố
của bọn em bảo em về công ty làm hồ sơ đấu thầu với người của Bộ Thương mại, trưa nay không
thể ăn cơm với anh rồi.”
Nhắc đến hồ sơ đấu thầu, Vu Kiệt dường như đang cố gắng kìm nén mới không để bản thân lộ rõ
sự hưng phấn: “Ồ, hồ sơ đấu thầu gì mà quan trọng vậy? Còn phải tăng ca vào cuối tuần nữa.”
Khương Manh Manh cười khẩy trợn mắt, sÔng giọng nói vẫn dịu dàng như nước: “Em không
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-168.html.]
TBC
biết chi tiết, có điều gần đây cũng chẳng có mấy dự án phải đấu thầu, chắc là hồ sơ cần dùng vào
nửa tháng sau rồi.”
“À à, vậy em đi làm việc đi.” Anh ta hết sức săn sóc: “Đợi tối đến tan làm, anh sẽ đi đón
em.”Khương Manh Manh cúp máy không được bao lâu thì Vương Uy bay ra, thấy ghế phụ lái đã
có người ngồi bèn dứt khoát bay lơ lửng ra chỗ ngồi phía sau: “Bọn họ đi ra rồi.”Hàn Hướng
Nhu lùi xe ra sau một đoạn, chẳng mấy chốc hai người trong thấy Vu Kiệt ôm một cô gái bước
ra. Khương Manh Manh lập tức lấy điện thoại di động ra chụp mấy bức ảnh, cười gằn nói: “Cô
gái này cũng thật rộng rãi, lại có thể nghĩ ra chủ ý để bạn trai mình bán đứng nhan sắc.”
Hàn Hướng Nhu bật cười chế giễu: “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã cùng một giuộc khốn nạn, cũng
bởi vì hai người bọn họ cùng một loại nên mới có thể va vào đời nhau. Cậu yên tâm, tớ sẽ không
để cậu tức giận vô ích đâu.”Hôm sau đi làm, cô và Khương Manh Manh cùng đến văn phòng của
Cố Bách Nhiên. Hàn Hướng Nhu lấy từ trong túi ra hai người giấy nhỏ đặt lên bàn làm việc, ba
người lắng nghe kế hoạch của Vu Kiệt với biểu cảm khác nhau, lại yên lặng xem một màn kịch
hôn hít ghê tởm. Cố Bách Nhiên nhìn cảnh tượng một người giấy nhỏ điên cuồng ôm hôn người
giấy nhỏ còn lại, bất đắc dĩ nhìn về phía Hàn Hướng Nhu: “Thật ra đoạn này có thể cắt đi khỏi
phát, bảo chúng nó đừng có chuyên nghiệp như thế.”Cô ngồi trên ghế trước bàn làm việc đối
diện, vươn tay ra xách người giấy nhỏ lên: “Tóm lại mọi chuyện chính là như vậy.”
Cố Bách Nhiên đan chéo hai tay đặt trên bàn, trầm ngâm một lúc: “Tổng giám đốc Vương của
tập đoàn Cảnh Uy à? Năm ngoái, tôi lại nghe nói ông ta nhận một đứa con gái ngoài giá thú về
nhà, không ngờ nhà ông ta lại ầm ĩ vì chuyện gia sản nhanh như vậy.”Anh cười khẽ một tiếng rồi
lắc đầu: “Nghe đồn lúc còn trẻ, tổng giám đốc Vương này là một người rất quyết đoán, thế
nhưng lại luôn gặp rắc rối với phụ nữ. Bây giờ tuổi tác ông ta đã cao, nếu không áp chế con gái
trong nhà mà nói, tập đoàn Cảnh Uy sớm muộn gì cũng gặp tai họa.”Cố Bách Nhiên do dự một
lúc, sau đó nói với Khương Manh Manh: “Thật ra cô có thể lập tức cắt đứt liên lạc với Vu Kiệt,
không cần để bản thân uất ức như tế, cô phải tin tưởng thực lực của công ty.”
Cô ấy phẫn nộ nói: “Tôi tất nhiên tin tưởng rồi, nhưng mà tôi muốn thấy anh ta tính toán rất lâu,
cuối cùng lại giận dữ vì dã tràng xe cát, nếu không sẽ không hả mối giận trong lòng tôi đây.”