Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:42:19
Lượt xem: 80
Chương 169:
Cố Bách Nhiên cân nhắc một lát, trả lời: “Tôi sẽ xin Bộ Thương mại một bộ hồ sơ đấu thầu giả
cho cô, cô tìm cơ hội để anh ta thấy. Những việc khác cứ giao cho công ty làm, tôi sẽ không để
anh ta chó cùng rứt giậu làm tổn thương cô đâu.”
Hàn Hướng Nhu lập tức tên tiếng: “Chuyện sau này cứ giao cho tôi, tôi đã nghĩ ra một sáng kiến
có thể khiến anh ta không bao giờ dám xuất hiện trước mặt Manh Manh nữa.” Thấy cấp trên và
bạn bè quan tâm mình như vậy, Khương Manh Manh cảm động muốn khóc. Cố Bách Nhiên thấy
cảm xúc của cô ấy lộ ra, bèn an ủi mấy câu rồi bảo cô ấy ra ngoài. Đợi đến khi Khương Manh
Manh đóng cửa văn phòng tại, anh mới nhìn Hàn Hướng Nhu, trên mặt nở nụ cười: “Thư ký Hàn
này, tôi phát hiện ngày nào cô cũng rất bận rộn ha. Ban ngày đi làm, buổi tối bắt quỷ, cuối tuần
còn tăng ca bắt gian, có phải cô rất thừa năng lượng không?”
Hàn Hướng Nhu đưa tay ra túm lấy hai con người giấy đang hôn hít khó tách ra lại, cười mỉa mai
đáp trả: “Quan trọng là tôi quá toàn năng, cho nên tương đối nhiều việc.”
Cố Bách Nhiên bị da mặt dày cộm của Hàn Hướng Nhu chọc cười, tầm mắt nhìn về phía ngón
tay đang nắm lấy người giấy của cô, trong mắt mang theo phần nào quan tâm: “Tôi nghe nói
trước và sau Tết Nguyên Đán cô muốn đổi nghỉ phép 1 tuần, có chuyện đặc biệt gì cần làm hả?”
Vừa nhắc đến chuyện này, Hàn Hướng Nhu thoáng cái đã tỉnh táo tinh thần: “Năm nay núi Lông
Hổ tổ chức đại hội so tài huyền môn, phần thưởng cho giải nhất là pháp khí.”
Ánh mắt sáng ngời của cô hiện lên vẻ nhất định phải giành được, tầm nhìn của Cố Bách Nhiên
không nhịn được quanh quẩn trên gương mặt của đối phương, trong giọng nói có chút ý cười:
“Tôi nhớ cô có không ít báu vật cơ mà, đến mức vì một pháp khí mà tham gia tranh giải sao? Cô
không cần phần thưởng chuyên cần của công ty nữa à?”
TBC
Vừa nghe nói đến phần thưởng chuyên cần, Hàn Hướng Nhu lập tức xìu xuống như một quả
bóng bị xì hơi: “Tôi đương nhiên muốn chứ, nhưng mà pháp khí quan trọng hơn. Pháp khí cao
cấp thật sự là thứ có bao nhiêu tiền cũng không thể mua được, có được loại pháp khí này mà
không cần bỏ tiền ra là chuyện tốt, tôi nhất định không thể bỏ qua.”
Cô nhìn thoáng qua sếp mình, ấm ức tiếp lời: “Với lại, tôi cũng suy xét đến chuyện nếu anh gia
nhập và phái Thiên Nhất của chúng tôi, tôi là chưởng môn tương lai kiêm sư tỷ của anh, dù sao
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-169.html.]
cũng phải có một món quà ra mắt, một pháp khí cao cấp cũng xứng với anh.”
Cố Bách Nhiên nghe thấy Hàn Hướng Nhu lại vì mình mới đi giành pháp khí, khóe miệng không
nhịn được hơi vểnh lên, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp: “Nếu như tôi không gia nhập vào môn
phái các cô, vậy chẳng phải cô làm không công sao?”
“Sao lại thế được?” Hàn Hướng Nhu dửng dưng xua xua tay: “Cho dù anh không gia nhập vào
môn phái của chúng tôi, tôi sẽ còn có đồ đệ hoặc là sư đệ khác, dù sao cũng tặng đi mà!”Nụ cười
của Cố Bách Nhiên cứng đờ trên mặt, sau đó hai hàm răng nghiến chặt: “Thì ra cô còn có
phương án thứ hai ư?”
“Đó là điều chắc chắn thôi.” Cô nhìn gương mặt đột nhiên sa sầm xuống của anh, khó hiểu hỏi:
“Chẳng lẽ anh cho rằng dù anh không gia nhập vào môn phái chúng tôi, tôi cũng sẽ tặng pháp
khí cho anh đấy chứ? Ha ha ha, sao có thể thế được? Anh nghĩ nhiều quá rồi!”Cố Bách Nhiên
quay mặt sang một bên, nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô thêm lần nào nữa: “...”
Tôi cầu xin cô mau im miệng đi! Có gì buồn cười hả! Cô sắp làm tôi tức c.h.ế.t rồi!...
Nhân viên của tập đoàn Thần Huy phát hiện tính tình gần đây của tổng giám đốc Cố rất tệ, hở ra
chút là nổ hệt như thùng thuốc nổ. Dưới lửa giận của tổng giám đốc Cố, năng suất làm việc của
các bộ phận cũng cao chưa từng có. Nhờ vậy, Khương Manh Manh đã nhận được một bộ hồ sơ
đấu thầu không nhìn ra thật hay giả vào ngày thứ ba.Đêm đó, Khương Manh Manh bỏ hồ sơ đấu
thầu vào trong túi xách của mình lúc “hẹn hò” với Vu Kiệt. Cô ấy đến nơi chưa được mấy phút,
Hàn Hướng Nhu đã gọi điện thoại đến hỏi về tiến độ của hồ sơ đấu thầu.
Khương Manh Manh tiện tay lấy hồ sơ trong túi xách ra vừa lật xem vừa trả lời: “Đã xong hết
rồi, tớ kiểm tra lại lài liệu và nội dung bên trong lần nữa là ngày mai có thể in ra.”Cô ấy đặt điện
thoại di động xuống, bỏ hồ sơ đấu thầu vào túi xách rồi mỉm cười áy náy với Vu Kiệt: “Xin lỗi,
ăn cơm với anh mà còn bị chuyện công việc làm phiền.”
“Không sao đâu, công việc quan trọng hơn mà.” Vu Kiệt nhấp một ngụm cà phê, ra vẻ vô tình
hỏi: “Hồ sơ đấu thầu dự án quan trọng như thế, công ty các em lại cho phép em tùy ý mang ra
ngoài sao?”Khương Manh Manh bày ra vẻ mặt đau khổ: “Theo lý là không được phép, thế
nhưng ngày mai phải tin rồi, hôm nay em thật sự không muốn qua đêm ở công ty. Dù sao thì hồ
sơ cũng ở trong túi xách em, lát nữa ăn cơm xong em sẽ về nhà ngay, không sao cả.”