Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:53:57
Lượt xem: 66
Chương 180:
Lúc hai người ra khỏi nhà họ Hà bên ngoài trời đã tối đen, trên trấn không có đèn đường, nhưng
TBC
trên cổng mỗi gia đình đều treo hai chiếc đèn tồng, trái lại miễn cưỡng có thể chiếu sáng. Hànp
Thịnh Vĩ cảm thấy cơn gió thổi qua có hơi tạnh, anh ôm cánh tay run rẩy hai cái dậm chân: “Nơi
này tạnh quá, chúng ta không tìm một chỗ qua đêm sao?” Hàn Hướng Nhu im tặng nhìn anhn:
“Thời gian tổng cộng chỉ có ba ngày, anh vần còn muốn ngủ sao?” “Vậy không ngủ cũng được,
chỉ là anh cảm thấy tạnh quá.” Hàn Thịnh Vĩ run rẩy đi theo phía sau, nhìn Hàn Hướng Nhu uchỉ
mặc một chiếc áo khoác mỏng, không nhịn được hỏi: “Em không tạnh sao? Nếu em không tạnh
thì cho anh mượn quần áo mặc được không?”
Hàn Hướng Nhu dừng bước nhìn Hàn Thịnh Vĩ cao 1m88 co mình thành một quả cầu, bất đắc dĩ
thở dài: “Anh phải nhớ kỹ bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, giữ vững tinh, khí, thần của
mình mới không bị lợi dụng sơ hở. Bây giờ tinh thần của anh đang thất thủ, tâm trạng bị huyễn
cảnh quấy nhiễu, cho nên sẽ cảm thấy càng ngày càng lạnh.”
Hàn Hướng Nhu bảo Hàn Thịnh Vĩ ngồi xếp bằng nhắm mắt lại, cô để tay trên đỉnh đầu của anh
niệm pháp quyết: “Thái Thượng đài tinh, ứng biến vô đình, khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân,
trí năng minh tịnh, thông đạt tiên linh, tâm thần an bình, tam hồn vĩnh cửu, phách vô táng
khuynh*. Lập tức tuân lệnh!”
*Tịnh Tâm Thần Chú, Tam Quan Kinh.
Một tia sáng vàng từ trong lòng bàn tay Hàn Hướng Nhu mạnh mẽ thoát ra bao trùm toàn bộ cơ
thể Hàn Thịnh Vĩ. Hàn Thịnh Vĩ cảm thấy có một dòng nước ấm từ huyệt Bách Hội đi thẳng
xuống vùng bụng dưới rốn, xua tan đi sương mù màu xám quấn quanh ở trong kinh mạch, còn
dẫn theo linh lực của anh vận chuyển một vòng. Tâm trạng của Hàn Thịnh Vĩ nhanh chóng bình
tĩnh lại, chờ tới lúc anh mở mắt ra hai mắt đã trong veo, cả người nóng hầm hập, cái lạnh lẽo vừa
rồi lan vào trong lòng anh đã biến mất hoàn toàn.
Hàn Thịnh Vĩ hơi ngại ngùng gãi đầu, cười xấu hổ nói: “Huyễn cảnh này lợi hại quá, khiến
người ta trúng chiêu lúc nào mà không biết.”
“Lần sau anh còn trúng chiêu thì em mặc kệ anh.” Hàn Hướng Nhu đưa tay kéo Hàn Thịnh Vĩ
dậy, nhìn con đường trống trải nói: “Lúc chúng ta đến nhà Hà Đại vừa mới đến buổi tối, lúc này
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-180.html.]
có lẽ đã hơn tám giờ. Không bằng chúng ta tới nghĩa trang bên ngoài trấn, đợi đến nửa đêm thì
trở lại.” Hàn Thịnh Vĩ vừa bị ảo giác xâm lấn tinh thần, lúc này không dám nghĩ gì hết, mặc
niệm tâm pháp đi theo đằng sau Hàn Hướng Nhu đi ra bên ngoài trấn.
Hai người đi bộ khoảng nửa giờ thì đến rìa thị trấn. Bên ngoài thị trấn không có đồ chiếu sáng,
mấy mét ở đó --+tối om không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Hàn Thịnh Vĩ dừng bước, hơi luống cuống
nhìn Hàn Hướng Nhu: “Bên ngoài tối quá, chúng ta đi thế nào đây?”
——Lúc này trong phòng hội nghị đa năng của khách sạn, mười màn hình lớn khác nhau chiếu
mười huyễn trận khác nhau. Bởi vì người dự thi cửa thứ nhất quá nhiều, màn hình lớn cách năm
phút sẽ thay đổi một tổ tuyển thủ khác để ban giám khảo quan sát được biểu hiện của tất cả mọi
người.Lúc hai người Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ đi đến rìa thị trấn vừa lúc màn hình
chuyển tới hai bọn họ, đạo trưởng Thanh Dương Cung nhìn thấy vị trí của hai người không khỏi
lắc đầu: “Người trẻ tuổi hay xúc động, chỉ muốn làm theo cách mới lạ, không biết cân nhắc tới
điều kiện bên ngoài thế giới. Bên ngoài trấn tối om không thấy rõ cái gì hết, hai người bọn họ đi
tới đây mất công rồi.”
Vừa dứt lời, họ thấy Hàn Hướng Nhu trong màn hình lấy ra một lá bùa, mọi người còn chưa nhìn
rõ là lá bùa gì, đã thấy Hàn Hướng Nhu dùng tay vân vê, một mặt trăng to như cái mâm tròn chui
ra từ trong lá bùa mới bốc cháy treo trên đỉnh đầu của hai người, ánh trăng rực rỡ chiếu sáng
mười mấy thước xung quanh hai người.Trong phòng họp hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người
nhìn thấy cảnh xuất hiện trên màn hình đều trợn mắt hốc mồm, một hồi lâu vẫn không lấy lại
được tinh thần. Qua một lúc, đạo trưởng Thanh Dương Cung vừa nói chuyện lúc nãy nghi ngờ
hỏi người bên cạnh: “Đây là lá bùa gì? Vậy mà nó có thể chiếu sáng!”Mấy người bên cạnh đều
yên lặng lắc đầu, bọn họ dùng bùa cả đời mà cũng là lần đầu tiên gặp cảnh này. Không ít ban
giám khảo thấy đồ Hàn Hướng Nhu dùng có chút hiếm lạ, trên mặt đều lộ ra vài phần hào hứng,
không nhìn màn hình khác, chỉ nhìn chằm chằm chỗ của Hàn Hướng Nhu. Đúng lúc này, một
con mao cương không biết xong ra từ đâu, yên lặng không có tiếng động đi theo sau lưng của hai
người. Hàn Hướng Nhu thấy mao cương cách hai người càng ngày càng gần, lúc này bỗng nhiên
xoay người nhảy lên, liên tục đá mấy cú vào n.g.ự.c cương thi, vậy mà cô lại đạp mao cương kia ra
ngoài xa hơn hai mét.